Vô Thượng Thần Đế

Chương 2476: Thanh âm ma tính

Nghe được lời này, Chu Nguyên Thanh cười ha ha.
- Vân điện chủ ơi Vân điện chủ, ngươi chẳng lẽ đang tự lừa mình dối người?
Chu Nguyên Thanh cười ha ha nói:
- Tiến công Cửu Nguyên tiên môn? Cửu Nguyên tiên môn sừng sững ở Tiên giới hơn mười vạn năm qua, chỉ là một Luân Hồi điện của ngươi, lịch sử năm trăm năm, à, không đúng, thậm chí ngay cả lịch sử cũng chưa nói tới, cư nhiên nói diệt Cửu Nguyên tiên môn? Những lời lớn lối như vậy, ngươi thật dám nói?
- Lúc trước ta nói diệt Phần Thiên cốc, Phần Xích Trần cũng nói như vậy...
- ngươi......
Nụ cười trên mặt Chu Nguyên Thanh cứng đờ, nhìn bốn phía, hiện tại, đệ tử Phần Thiên cốc đã liên tiếp bại lui.
- Lười nói nhảm nhiều với ngươi, bổn môn chủ ngược lại muốn nhìn, ngươi còn có bao nhiêu thực lực chưa lấy ra.
Chu Nguyên Thanh dứt lời, tiến lên, vung ra một chưởng, Tiên khí cường hoành, ngưng tụ thành một xiềng xích, bám vào Mục Vân.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân đẩy Cửu Nhi ra, từng đạo lực lượng khó hiểu trong cơ thể bắt đầu dần dần bốc lên.
- Khanh khách...
Nhưng hiện tại, một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên.
- Thú vị, thú vị...
Trong nháy mắt tiếng cười vang lên, sắc mặt Mục Vân biến đổi.
Tiếng này, quá ma tính.
Minh Nguyệt Tâm.
Mục Vân xoay người nhìn lại, một cánh tay ngọc lại khoác lên người mình.
- Tiểu tử, nhìn đâu đây?
Tiếng nói tràn ngập trêu chọc vang lên bên tai.
Bóng dáng Minh Nguyệt Tâm xuất hiện ở bên kia.
Một thân váy dài màu lam nhạt, làn váy kéo trên mặt đất, rất dài rất dài, thân ảnh nàng cao gầy, tóc dài tùy ý trải xuống, giống như khổng tước cao ngạo lạnh lùng.
Chính là Minh Nguyệt Tâm.
Ngoại trừ việc sớm đã quen biết nàng, sau mỗi một lần gặp mặt, Mục Vân đều phát hiện, tính tình của nữ nhân này càng ngày càng không giống với trước đó.
Thật ra đến bây giờ, Mục Vân cũng không phân biệt được, Minh Nguyệt Tâm rốt cuộc là dung hợp Thủy Thần, hay là Thủy Thần dung hợp Minh Nguyệt Tâm.
- Là nàng?
Nhìn thấy Minh Nguyệt Tâm, Mục Vân theo bản năng kinh ngạc nói.
- Nàng làm thế nào có thể xuất hiện ở đây?
- Khanh khách....
Toàn bộ thân thể Minh Nguyệt Tâm nằm sấp trên lưng Mục Vân, Mục Vân chỉ cảm giác, sau lưng có một mảnh mềm mại đè lên.
Nhưng bây giờ cũng không có thời gian hưởng thụ, ngược lại... Rất mệt mỏi.
- Ngươi không chào đón ta.
Minh Nguyệt Tâm cười nhạt nói:
- Ta trước kia nói với ngươi, chúng ta khẳng định sẽ còn gặp lại nhau, ngươi xem, qua mấy trăm năm, chúng ta lại gặp.
Nghe được lời này, Mục Vân lại nở nụ cười.
- Ta còn tưởng rằng, nàng bây giờ đã đến thần giới, ta và nàng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
- Đương nhiên sẽ không, cho dù đến thần giới, ngươi ta cũng sẽ gặp mặt, nói không chừng, đến lúc đó chúng ta còn có thể sóng vai tác chiến.
Chiến đấu bên cạnh nhau?
Mục Vân vừa nghĩ đến mấy lần khuất nhục kia, trong lòng không còn chút tư vị.
Hợp tác với nàng? Hợp tác làm gì? Sinh con sao?
- Nàng cuối cùng muốn làm gì?
Trong lòng Mục Vân có chút không kiên nhẫn, ngữ khí cũng không thân thiện, nói:
- Bây giờ ta không có thời gian đùa giỡn với nàng.
- Ta cũng không có thời gian đùa giỡn với ngươi.
Minh Nguyệt Tâm cười nói:
- Ngươi sắp chết, ta không đến cứu ngươi, chẳng lẽ có thể trơ mắt nhìn ngươi chết sao?
- Lúc trước ta khi nhục ngươi, để cho trong lòng ngươi lưu lại bóng ma, tóm lại là không tốt, hiện tại đến tiêu trừ hiểu lầm.
- Nàng còn nói.
- Được được được, ta không nói nữa.
Minh Nguyệt Tâm sờ sờ hai má Mục Vân, cười nhạt nói:
- Lại nói ngươi sẽ chán ghét ta, ta cũng không muốn ngươi chán ghét ta.
Minh Nguyệt tâm nói, thân thể cơ hồ dán lên người Mục Vân, ghé tai thì thầm nói:
- Thật ra quên nói cho ngươi một chuyện, ta, đang mang trong mình Hài tử của ngươi.
Cái gì?
Vừa nghe lời này, Mục Vân hoàn toàn ngây ngẩn.
Hài tử?.
Đùa ta đấy à.
- Khanh khách...
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Mục Vân, Minh Nguyệt Tâm đột nhiên cười khanh khách.
- Ta lừa ngươi.
Minh Nguyệt tâm cười nói:
- Tuy rằng huyết mạch Mục Tộc ngươi rất trân quý, nhưng ta chính là Thủy Thần chuyển thế, ngược lại không cần phụ thuộc vào Mục tộc các ngươi, bất quá tinh nguyên của ngươi, đúng là diệu dụng vô cùng, ta rất thích...
- Sớm chết cái ý niệm này đi.
Mục Vân hừ nói:
- Lần này ta cũng không bảo nàng đến hỗ trợ, nàng tự mình tới, xảy ra chuyện, cũng không liên quan gì đến ta.
- Nhìn bộ dáng đàn ông phụ lòng của ngươi kìa, chẳng lẽ, ta kém cỏi hơn những nữ nhân kia của ngươi sao?
Minh Nguyệt tâm nói, thân thể nhún nhún.
- Nàng nói ít hai câu đi, không thấy, một đôi mắt của Chu Nguyên Thanh đều phun ra lửa à.
- Chu Nguyên Thanh?
Minh Nguyệt Tâm nhất thời ngẩn ra, nhìn về phía trước.
Hiện tại, Chu Nguyên Thanh quả nhiên đang nhìn hai người, tư thái đầy cẩn thận.
- Còn có một người đáng ghét như vậy!
Minh Nguyệt Tâm che miệng khẽ cười nói:
- Ngươi có thể đi, sao còn ở chỗ này?
Một câu nói vừa vang lên, mấy người xung quanh đều ngạc nhiên.
Nữ tử này là ai?
Không hiểu sao xuất hiện, to gan làm bậy nói một câu như thế.
- Như thế nào, không muốn đi sao?
Minh Nguyệt Tâm nhìn Chu Nguyên Thanh cười nói:
- Đây là nam nhân Minh Nguyệt Tâm ta nhìn trúng, ngươi muốn giết hắn, ta sẽ giết ngươi.
Nghe được lời này, Mục Vân không nói gì.
Hắn biết, nữ nhân này xuất hiện, chắc không có chuyện gì tốt.
Mấy người khác cũng sửng sốt.
Người phụ nữ của Mục Vân... Quả thực nhiều hơn một thêm một.
- Ngươi là ai?
Chu Nguyên Thanh hiện tại liếc mắt nhìn lại, phát hiện hắn nhìn không thấu tu vi cảnh giới của nữ tử trước mắt, cả người hoàn toàn cẩn thận.
Vị Vân Điện Chủ này, thật sự làm cho người ta rất chán ghét.
Bên cạnh có rất nhiều người nguyện ý phục tùng hắn?
Chu Nguyên Thanh vừa rồi rất rõ ràng nhìn thấy, nhìn thấy thân thể long hóa của Mục Vân cường hoành, nhìn thấy bia đá Mục Vân triệu hoán ra cường đại, Mục Vân chính là dựa vào những thứ này chém giết Từ Sinh Yêung cùng Phần Xích Trần.
Hắn rất muốn bắt được Mục Vân, tìm hiểu đến cùng.
Nhưng nữ nhân trước mắt này nhìn thế nào, đều không dễ chọc.
- Khanh khách...
Minh Nguyệt tâm cười nhạt nói:
- Ta? Ta là người phụ nữ của hắn ta.
- Ngươi muốn giết nam nhân của ta, ta đương nhiên phải đi ra bảo vệ nam nhân của ta, về phần ta là nữ nhân thứ mấy của hắn, cái này ta cũng không biết...
- Minh Nguyệt Tâm...
Mục Vân khẽ quát một câu.
Minh Nguyệt Tâm nhất thời cười cười, nói:
- Ngươi xem, nam nhân ta thẹn thùng, đều tại ngươi, để cho hắn đánh không lại ngươi, còn muốn ta ra tay, ngươi không đi, vậy ta sẽ giết ngươi.
Dứt lời, Minh Nguyệt Tâm vung tay lên.
Trong khoảnh khắc, một cỗ thiên địa Tiên khí dồi dào chen chúc mà ra.
Những Tiên khí kia mang theo từng đạo linh lực cường hoành, cuốn ra, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách rất cường đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận