Vô Thượng Thần Đế

Chương 2501: Gia phụ đã đến

Khóe miệng Mục Vân dần dần nổi lên cười lạnh.
- Huyết Nhất, yên tâm, ngươi nói, ta sẽ nói cho Mục Vân không sót một chữ nào, nhưng ta muốn nói cho ngươi...
Mục Vân thản nhiên nói:
- Tuy rằng Mục Vân là Tiên Vương kiếp trước, ngã xuống, lần trước chiến ở Kiếm Môn, biến mất, thế nhưng, người hắn muốn giết, ngoại trừ mấy lão quái vật kia, còn không có ai giết không chết. Ngươi đi theo hắn nhất thời, nên biết, ở hạ giới, hắn làm như thế nào?
- Ngươi tốt nhất... Nói với cha ngươi, hai người các ngươi đảm bảo tính mạng của các ngươi đi.
- Còn có một chút, Phong Ngọc Nhi có phải ở trong tay các ngươi hay không?
- Không có.
Huyết Nhất chém đinh chặt sắt nói.
- Nếu để ta biết, Phong Ngọc Nhi bị phụ tử hai người các ngươi hại, ta, nhất định sẽ giết các ngươi.
Trong cơ thể Phong Ngọc Nhi mang thần phách và huyết mạch của Thiên Tình Huyền Xà, cũng không phải phàm nhân, Mục Vân cho tới nay đều coi nàng như muội muội.
Sau đó Phong Ngọc Nhi cùng Huyết Nhất ở cùng một chỗ, hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng hiện tại xem ra, Phong Ngọc Nhi không thích hợp ở cùng một chỗ với Huyết Nhất.
Chỉ là đến bây giờ, cũng không biết Phong Ngọc Nhi ở nơi nào.
Dứt lời, Mục Vân xoay người rời đi.
Hắn rất muốn giết Huyết Nhất.
Hắn không cho phép phản bội, cha con Huyết Vô Tình và Huyết Nhất, hiển nhiên biết điểm này.
Nhưng bọn họ vẫn lựa chọn phản bội.
Điều này chỉ có thể nói, Huyết Vân, rất cường đại.
Mục Vân dần dần phát hiện, từ Huyết Kiêu, đến Vân Lang, rồi đến Huyết Vô Tình cùng Huyết Nhất, có lẽ, những thứ này tạo thành một âm mưu thật lớn.
Mà âm mưu này có quan hệ đến thân thế của hắn hay không, hắn còn không xác định.
Nhưng Huyết Vân người này, rất nguy hiểm.
Nhìn Vân Mộc cùng Tiêu Doãn Nhi rời đi, Huyết Nhất thầm mắng một tiếng.
Những năm gần đây, vẫn ngụy trang, đáng tiếc, hiện tại tựa hồ thất bại trong gang tấc.
- Ngươi cũng quá không nhịn được.
Đúng lúc này, sau lưng vang lên một tiếng nói.
Chính là Vân Lang.
Vân Lang đi tới, nói:
- Cũng không thể xem thường Mục Vân người này, cho dù vị sau lưng ngươi kia là đến từ...
- Không cần ngươi nói.
Huyết Nhất đột nhiên xoay người quát:
- Vân Lang, đừng quên thân phận của mình, dã tâm của ngươi, ta còn không biết? Nhưng hãy nhớ rằng, đối với Huyết gia chúng ta mà nói, ngươi thủy chung... Chỉ là một con chó mà thôi.
- Huyết Nhất, ngươi cũng đừng quên, ngươi có thể lấy được Bất Diệt Huyết Điển của Mục Vân, nhưng từ giờ trở đi, phía sau... Dường như không còn nữa.
Vân Lang cười nhạo nói:
- Giáo chủ các ngươi trù tính lâu như vậy, chính là vì Bất Diệt Huyết Điển, đáng tiếc, nửa đường bỏ đi, chẳng khác nào vô dụng....
- Ngươi câm miệng lại.
Huyết Kiêu quát:
- Ngươi làm tốt chức vị cẩu nô tài của ngươi là được rồi, Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, thời gian năm trăm năm, để cho ngươi điều tra chỗ bế quan của Kiếm Nam Thiên, ngươi đến bây giờ cũng không biết, ngươi càng không rõ ràng lắm đám người Kiếm Lưu Vân, ngay cả Kiếm Môn có bao nhiêu vị Tiên Đế, ngươi cũng không biết, ngươi có ích lợi gì?
- Huyết Nhất, nhớ kỹ thân phận ngươi, việc ta nên làm, ta tự nhiên sẽ làm tốt, thế nhưng, ta nghe lệnh chính là Huyết Vân, không phải ngươi, ngươi ta nhiều lắm là bình đẳng, hiểu chưa?
- Ta là người của Huyết Gia, ngươi thì sao? Không cách nào thức tỉnh thiên phú huyết mạch Huyết Tộc, ngươi... Ngay cả con chó cũng không bằng.
Vừa nói dứt lời, Vân Lang phất tay áo rời đi.
Huyết Nhất mắng nhẹ một tiếng, thân ảnh cũng rất nhanh biến mất...
Mà hiện tại, trong lòng Triệu Nham Phi lại càng tức giận.
Mất mặt ở trước mặt mọi người, khẩu khí này, hắn căn bản nuốt không trôi.
Trên một chiếc xe ngựa, Triệu Nham Phi ôm hai má, quát:
- Đi gọi hai vị trưởng lão Triệu Bội, Triệu Nhạc tới đây.
- Công tử. Hai vị trưởng lão...
- Nói nhảm cái gì, hôm nay, ta nhất định phải để cho Vân Mộc cùng Tiêu Doãn Nhi kia chết không có chỗ chôn, dù sao lần này Gia Cát Văn không giao ra ba kiện đế khí, cũng là một con đường chết, coi như cho hắn một lời nhắc nhở.
- Vâng.
Triệu Nham Phi nhìn qua đối diện Thính Phong Lâu, khóe miệng mang theo một tia cười nhạo.
- Vân Mộc, Vương cấp tiên khí sư, Tiêu Doãn Nhi, nghĩa nữ của Gia Cát Văn? Vậy thì sao? Đắc tội Triệu Nham Phi ta, còn không phải là một con đường chết.
......
Bên trong Thính Phong Lâu, một hồi tụ hội dần dần tan đàn xẻ nghé, mà hiện tại, Mục Vân lại cùng Tiêu Doãn Nhi ở trong Thính Phong Lâu, trong một biệt viện, ngồi nhìn nhau.
- Vân lang...
Nhìn ra được tâm tình Mục Vân không tốt, Tiêu Doãn Nhi an ủi nói:
- Chàng cũng không nghĩ tới.
- Không phải.
Mục Vân lắc đầu, nói:
- Huyết Vô Tình và Huyết Nhất hai người, sau lần trước Kiếm Môn đại chiến, ta đã phát hiện có vấn đề, điểm này, trong lòng ta có phỏng đoán, chỉ là không muốn thừa nhận.
- Nhưng điều khiến ta không hiểu chính là, Huyết Vân, Vân Lang, Huyết Vô Tình, Huyết Nhất, bọn họ rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?
- Trong Tiên giới, giữa mười đại vực, thực lực lẫn nhau không chênh lệch bao nhiêu, nhưng Huyết Nhất tựa hồ rất tin tưởng đối với Huyết Vân.
- Đó không phải một loại sùng bái mù quáng, mà là một loại nóng bỏng triều bái của người thấp địa vị đối với thượng vị giả.
Mục Vân cay đắng nói:
- Trước kia, ánh mắt của ta đúng là quá thấp, nhưng từ khi biết được thân thế của ta trong thần giới, suy nghĩ ta đã rất mở rộng.
- Thần giới?
Tiêu Doãn Nhi nhất thời ngẩn ra, nói:
- Thần giới làm sao vậy?
- Tiên giới cũng không phải điểm cuối của người tu hành, giống như mấy ngàn tiểu thế giới trực thuộc Tiên giới, thần giới, cũng có rất nhiều thế giới thuộc hạ. Tiên giới chúng ta hiện tại đang ở có lẽ cũng chỉ là một trong những khu vực của thần giới.
- Dĩ nhiên là như vậy....
Tiêu Doãn Nhi hiển nhiên lần đầu tiên nghe nói.
- Ừm, thập đại thần tộc tiên giới, thanh danh hiển hách, Mục tộc xem như là một đại tộc mạnh nhất dẫn đầu thập đại tộc.
- Mục tộc?
- Đúng, ta chính là Thiếu tộc trưởng của Mục tộc, mà phụ thân ta Mục Thanh Vũ, chính là Mục tộc trưởng, đáng tiếc, Mục tộc đã bị diệt!
Mục Vân cay đắng nói:
- Dù sao thần giới không chỉ có Mục tộc, bởi vì ta xuất hiện, Mục tộc bị tai ương diệt đỉnh, bị chín tộc khác liên hợp công kích.
- Cửu tộc khác?
- Không sai, như Huyết tộc, Dương tộc...
Chỉ là nói đến đây, Mục Vân lại đột nhiên ngẩn ra.
Huyết tộc.
Huyết tộc.
Trong lòng Mục Vân rung động.
Hắn trước khi chết đã nghĩ, không biết Huyết Sát thần giáo từ đâu mà đến, thế nhưng, Huyết Vân, Huyết Vô Tình, Huyết Nhất ba người, Huyết Vô Tình cùng Huyết Nhất, có thể tu hành Bất Diệt Huyết Điển, Quy Nhất đã nói cho hắn biết, chỉ có truyền thừa huyết mạch, mới có thể tu luyện bí điển về huyết mạch.
Truyền thừa huyết mạch.
Chẳng lẽ...
Trong nháy mắt này, Mục Vân như mới tỉnh từ trong mộng.
- Vân lang, làm sao vậy? Vân lang...
- Không có... Không sao đâu.
Bộ dáng Mục Vân có chút thất hồn lạc phách.
- Vân tiên sinh, Tiêu cô nương, gia phụ tới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận