Vô Thượng Thần Đế

Chương 250: Chỉ Có Chiến

Lâm Chấp tu luyện là Vũ Lăng Thương Pháp, thương thuật này vốn là vô cùng bá đạo, mà lại thiên hướng công kích là phòng ngự tốt nhất.
Mà ngược lại, thương thuật của Khanh Du thì phòng ngự nghiêm cẩn, hai người trên lôi đài, một công một thủ, thương thuật chiêu chiêu hung hiểm, thế nhưng chiêu chiêu làm lại người ta hoa mắt.
Chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, trên người hai người bắt đầu xuất hiện thương thế.
Dần dần, hô hấp của hai người càng trầm trọng, hiển nhiên đều đã đến cao nhất.
Cuối cùng, hai âm thanh phanh phanh trầm thấp truyền ra, hai bóng người vừa chạm vào đã tách ra.
- Xem ra, tiếp tục đánh nữa, ngươi và ta cũng không thể phân ra thắng bại, nhưng dù sao thì cảnh giới của ta cũng cao hơn ngươi một tầng, một trận chiến này, ta nhận thua.
Khanh Du cười khổ một tiếng, mở miệng nói.
Trên thương thuật, hắn và Lâm Chấp bất phân cao thấp, thế nhưng cảnh giới của hắn lại cao hơn Lâm Chấp, không thể thắng Lâm Chấp, như vậy cũng đồng nghĩa với hắn thua.
- Thua chính là thua, thắng chính là thắng, ngươi không thắng ta, ta cũng không thắng ngươi, ván này, ngang tay đi!
Lâm Chấp thản nhiên nói.
Nhìn nhau, nụ cười hiện ra trong mắt hai người.
Trận đầu, thế hoà!
Chỉ là thành tích bực này đã để đám người cao cấp cửu ban nhảy lên reo hò.
Khanh Du đã nói rõ, hắn là người mạnh nhất trong cao cấp nhị ban, Lâm Chấp có thể đánh ngang tay với hắn, đúng là đã rất khó được.
Trận thứ hai, Triển Dĩnh ra sân.
- Ta tới đi!
Mặc Dương mở miệng nói.
Triển Dĩnh là một người có nhiều sắc thái truyền kỳ nhất trong cao cấp nhị ban.
Từ khi người này tiến vào Lôi Phong viện thì đã luôn một mực bình thản không có gì lạ, không có tiếng tăm gì.
Thế nhưng đột nhiên một ngày, hình như là đốn ngộ, người này bắt đầu một đường bay cao tiến mạnh, cuối cùng trong thời gian một năm ngắn ngủi đã tiến vào cao cấp nhị ban.
Như vậy người, bình thường là tài năng nắm giữ đại trí nhược ngu.
- Triển Dĩnh!
- Mặc Dương!
- Hắc hắc, kiếm thuật của ngươi rất mạnh, ta rất bội phục, thế nhưng vụng quyền của ta, là chính ta khai sáng, mặc dù thời gian một năm không quá hoàn thiện, thế nhưng hẳn là không kém Kiếm Ý của ngươi.
Triển Dĩnh cười hắc hắc, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành.
- Vừa hay kiếm thuật của ta cũng cần tôi luyện, vụng quyền nhìn như vụng về, nhưng lại tràn ngập đại trí nhược ngu, so với những thiên tài trời sinh thiên phú cực mạnh kia thì ngươi sẽ đi được càng xa.
- Ha ha, cơm ơn đã khen, thế nhưng ta vẫn sẽ dốc toàn lực ứng phó!
Triển Dĩnh cười hắc hắc, triển khai tư thế.
Hắn dùng song quyền nghênh chiến trường kiếm của Mặc Dương, không thể không nói, xem như thế yếu.
Nhưng hắn tự nhận là vụng quyền của mình có thể chiếm được ưu thế, bởi vì đó là chính hắn khai sáng.
Nhìn thấy Triển Dĩnh, Mục Vân không thể không bội phục Lý Trạch Lâm này.
Dạy bảo ra học viên, không những mỗi một người đều quang minh lỗi lạc, mà mỗi một học viên đều có lĩnh ngộ của mình, có được thứ của mình.
Ngược lại là hắn, chỉ muốn truyền cho mỗi học viên vũ kỹ thích hợp với bọn hắn, nhưng lại chưa từng cân nhắc qua việc để chính bọn hắn tự mình khai quật tiềm lực bản thân.
- Vụng quyền, tập trung chủ yếu ở vụng về, nhìn như vụng về nhưng lại khôn khéo, xem ra, Mặc Dương phải khổ chiến một phen.
- Mục đạo sư, ngươi cho rằng ai sẽ thắng?
Hoàng Vô Cực có phần lo lắng nói.
- Hẳn là Mặc Dương!
Mục Vân mở miệng.
Mặc Dương hẳn là sẽ thắng, chỉ là, cho dù hắn thắng thì cũng phải hao phí rất nhiều sức lực.
Cho nên, cho dù cửu ban xông qua nhị ban, nhưng một ban còn lại, bọn hắn còn có thể tiếp tục chiến đấu sao?
Trên đài, hai bóng người ngươi tới ta đi, cuối cùng, Mặc Dương nương theo lĩnh ngộ cường đại đối với kiếm thuật, dẫn trước một chiêu, đánh bại Triển Dĩnh.
Nhìn trường kiếm lóng lánh hàn mang trên cổ mình, Triển Dĩnh cười khổ một tiếng:
- Ta thua!
- Đã nhường!
Mặc Dương chắp tay, đi xuống lôi đài.
Trận thứ hai, cao cấp cửu ban thắng!
Hiện tại, một thắng một hòa, cao cấp nhị ban muốn thắng, hai trận tiếp theo nhất định phải toàn thắng.
Đi xuống lôi đài, Triển Dĩnh hô thở ra một hơi.
- Như thế nào?
Bên cạnh, Khanh Du cười nói.
- Mạnh!
Triển Dĩnh đáp:
- Cao cấp cửu ban đi đến một bước này, bằng vào thực lực bản thân cường hãn, thua tâm phục khẩu phục.
- Đúng vậy, ta cũng không ngờ, thương pháp của Lâm Chấp kia lại tròn trịa thành thục như thế, ta phỏng đoán, nếu không phải vì tranh tài tiếp theo thì chỉ sợ Lâm Chấp đã sử xuất át chủ bài còn lại, có thể ta đã sớm thua.
- Không phải ngươi cũng có át chủ bài sao?
Đối với chuyện này, Khanh Du cười khổ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Hắn đúng là có át chủ bài, thế nhưng nếu xuất ra át chủ bài, nếu thua hoặc là thế hoà, vậy sẽ bại lộ quá nhiều.
- Trận thứ ba, Lưu Dục!
- Trận thứ ba, ta tới đi!
Cảnh Tân Vũ cười ha ha một tiếng, một bước đạp lên lôi đài.
Mấy trận đấu trước đó, Mặc Dương và Lâm Chấp đều tiêu hao đều rất lớn, thắng được tranh tài rất quan trọng, nhưng tranh tài tiếp theo lại quan trọng hơn.
- Lượng sức mà làm!
Mặc Dương lần nữa căn dặn một câu.
- Ta hiểu rõ!
Cảnh Tân Vũ đương nhiên là hiểu rõ.
Nhưng hiểu rõ là một chuyện, thắng bại lại là một chuyện khác.
Trận chiến này, hắn chỉ có thể thắng, không thể thua.
Một khi hắn thắng, trận tranh tài thứ tư sẽ không cần tiến hành.
Hai thắng một hòa, cho dù trận thứ tư cao cấp nhị ban thắng thì cũng chỉ là thế hoà, kể từ đó, vẫn là cao cấp nhị ban thua.
Dù sao, bọn hắn là bên khiêu chiến.
Mà ván thứ tư, Tiêu Khánh Dư ra sân, bọn hắn không nhất định thua.
Nhưng vì có thể để cho Tiêu Khánh Dư nghỉ ngơi nhiều một lát, một trận chiến này, hắn nhất định phải thắng.
- Cảnh Tân Vũ, thân thể của ngươi, rất mạnh!
- Đa tạ!
- Nhưng mà trận này, Lưu Dục ta nhất định phải thắng, dù sao, ta là cao cấp nhị ban, cho các ngươi cơ hội quyết chiến công bằng, có thể lấy đi hay không phải xem thực lực của các ngươi!
- Ha ha, yên tâm, thắng lợi nhất định thuộc về cao cấp cửu ban chúng ta!
Nói xong lời khách sáo, giao chiến bắt đầu.
Cảnh Tân Vũ tu luyện Vương Bá Kim Thân, thân thể cứng rắn như sắt, chịu đánh càng kháng đánh.
Mà Lưu Dục thì lại sử dụng một đôi thiết chùy.
Thiết chùy kia ở trong tay hắn, phong thanh hô hô, khí thế cường ngạnh, mỗi lần đánh Cảnh Tân Vũ tới khu vực biên giới, kém chút rơi xuống lôi đài.
Chỉ là, Cảnh Tân Vũ cũng coi như nhân vật hung ác không muốn sống, mỗi một lần đều dùng thân thể của hắn, ngạnh kháng thiết chùy kia.
Một là thịt người, một là sắt thép.
Thế nhưng mỗi một lần, thân thể Cảnh Tân Vũ và thiết chùy kia va nhau mà phát ra âm thanh khanh khanh đều để mọi người đang quan chiến cảm thấy kinh hãi.
- Ốc ngày!
Mỗi một lần va nhau với Cảnh Tân Vũ, Lưu Dục chỉ cảm thấy thân thể giống như nện trên một đống sắt thép, chấn động đến cánh tay hắn run lên.
- Ngươi đây là luyện thể sao? Quả thực là biến thân thể thành như huyền khí.
- Ngươi nói đúng, ta chính là biến thân thể thành huyền khí, rèn luyện thành như một thanh lợi khí không gì không phá!
Cảnh Tân Vũ cười ha ha một tiếng, hai tay nắm chắn, từng quyền từng quyền chọi cứng với cự chùy của Lưu Dục.
Chỉ là mỗi một lần, kháng tiếp theo chùy, Cảnh Tân Vũ đều sẽ bắt đúng cơ hội, oanh một quyền về phía Lưu Dục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận