Vô Thượng Thần Đế

Chương 2502: Lâu chủ Mục Thính Phong

Đúng lúc này, Mục Trung Vân đi vào sân, chắp tay cười nói.
- Để hắn vào đi.
Tiêu Doãn Nhi cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Mục Thính Phong, cho nên mở lời.
- Ha ha... Tiêu cô nương, thật sự là ngại quá...
Đang lúc này, ngoài viện, một đạo thân ảnh nhanh chân mà đến.
Dáng người không tính cao ngất, nhưng cước bộ lại hổ hổ sinh uy, hai tay chắp ra sau, đứng ở nơi đó, tựa như một pho tượng, không giận tự uy.
Người này, chính là Mục Thính Phong.
- Mục tiên sinh.
Nhìn thấy Mục Thính Phong, Tiêu Doãn Nhi cung kính hành lễ.
- Tiêu cô nương khách khí rồi, vị này....
- Mục Thính Phong, đã lâu không gặp.
Mục Vân xoay người lại, nhìn Mục Thính Phong.
- Ngài là...
- Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi.
Mục Vân cười nói:
- Thính Phong lâu này của ngươi qua vạn năm, kinh doanh cũng không tệ nha.
- Ngươi là ai?
- Mấy trăm năm qua, không ai trong Vân Minh liên lạc với ngươi, ngươi không sợ bại lộ hả?
Mục Vân không trả lời, lại nói:
- Đặt tên cho con trai ngươi là Mục Trung Vân, tâm cũng không còn, trung thành ở đâu?
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Mục Thính Phong hiện tại nhìn Mục Vân, cẩn thận nói.
- Vân lang, ngươi đừng trêu chọc hắn nữa.
- Được rồi, không đùa ngươi nữa.
Mục Vân cởi mũ áo, nói:
- Mục Thính Phong, chuyện của ta, ngươi hẳn là đã nghe qua?
- Chủ thượng.
Nhìn thấy khuôn mặt của Mục Vân, sắc mặt Mục Thính Phong biến đổi.
- Thuộc hạ Mục Thính Phong, tham kiến chủ thượng.
Dứt lời, Mục Thính Phong phốc một tiếng, quỳ rạp xuống đất.
Mục Trung Vân hiện tại ngẩn người, lại bị phụ thân kéo xuống, quỳ xuống.
- Đứng lên đi.
Mục Vân phất phất tay nói:
- Được rồi, đừng gặp mặt chính là chủ thượng chủ thượng.
- Quy củ không thể loạn.
Mục Thính Phong quỳ lạy nói:
- Không có chủ thượng, Mục Thính Phong ta đâu ra hôm nay, chủ thượng chính là cha mẹ tái sinh của ta.
- Vậy ngươi nên đứng lên rồi hả nói chuyện với ta chứ? Nếu không ta sẽ rất mệt mỏi!
Mục Vân bất đắc dĩ nói.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Mục Thính Phong đứng dậy.
Mục Trung Vân cũng đứng dậy theo.
- Ngươi quỳ.
Mục Thính Phong quát một tiếng, dọa Mục Trung Vân run rẩy, phốc một tiếng, lại quỳ trên mặt đất.
Không chỉ có Mục Trung Vân, Mục Vân cũng bị dọa tới mức nước trà trong tay đều vung vẩy ra ngoài.
- Chủ thượng, ta không nói ngài....
Mục Thính Phong nói:
- Tiểu tử này, không biết lớn nhỏ.
- Được rồi được rồi, phụ tử các ngươi cùng nhau đứng lên đi.
Mục Vân bất đắc dĩ nói:
- Ngươi cái tên này, thật đúng là... Vẫn là đầu gỗ như trước.
- Chủ thượng quá khen.
Nghe được lời này, Tiêu Doãn Nhi ở một bên lại hé miệng cười.
Nếu như bị người ta biết, trong Cực Loạn thành, Lâu chủ Thính Phong Lâu Mục Thính Phong uy nghiêm hiển hách là thuộc hạ của Mục Vân, không biết bao nhiêu người kinh ngạc đến cằm đều sẽ rơi xuống.
Mục Thính Phong ở Cực Loạn Thành là Tiên Vương nhất lưu đứng đầu, nếu không, Thính Phong lâu cũng không có khả năng bình yên vô sự tồn tại như vậy.
- Tiểu tử thúi.
Mục Vân mắng một câu, nói:
- Được rồi, ngươi nói với ta, mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, còn có, nói cho ta biết tình huống hiện tại trong Cực Loạn thành.
- Vâng.
Mục Thính Phong ngồi xuống, nhìn Mục Vân, nói:
- Chủ thượng, trong Cực Loạn thành này, không bình tĩnh như bên ngoài bao nhiêu, Tiêu tiểu thư đến Cực Loạn Thành mấy trăm năm mà thôi, có lẽ không rõ lắm.
- Trong Cực Loạn thành, đoàn thể lớn nhỏ có rất nhiều, nhưng tương đối lợi hại, chỉ có sáu nhà.
- Gia Cát gia, Cam gia, Phương gia, Cốc gia tứ đại gia tộc, cùng với Thính Phong Lâu và Túy Nguyệt Hiên.
Mục Thính Phong kể ra từng nhà.
- Gia Cát phủ, ta nghĩ chủ thượng hẳn là biết, mà Phương gia, gia chủ chính là Phương Thế Thanh, Tộc trưởng Cốc gia Cốc Phong Vũ, Tộc trưởng Cam gia Cam Thâm, ba người này đều là Tiên Vương nhất lưu độc nhất vô nhị, Hiên chủ Túy Nguyệt Hiên, tên Túy Linh Lung, cũng là nhân vật số một.
- Đương nhiên, trong Cực Loạn thành, không chỉ có sáu thế lực lớn này, một ít các vực giới khác đều đóng quân ở đây, nhưng những người đó đều bị áp chế, tứ đại gia tộc không cho phép bọn họ quật khởi.
- Thính Phong Lâu chúng ta có thể phát triển, cũng nhờ Gia Cát Văn tiên sinh hỗ trợ.
Nghe được lời này, Mục Vân dần dần sáng sủa.
- Chẳng qua, những năm gần đây, dần dần xuất hiện một ít lời đồn ở Cực Loạn thành.
- Nghe đồn? Tin đồn gì?
- Trong Cực Loạn thành ẩn dấu Tiên Đế, hơn nữa không chỉ có một người.
Mục Thính Phong mở lời:
- Chuyện này còn phải nói từ mấy năm trước, vốn những lão gia hỏa này đều ẩn thế không ra, có thể là đang ẩn nấp ở nơi nào, nhưng từ lần trước, xuất hiện một gã Đế đan sư, kết quả đám lão ngoan đồng kia, cả đám đều nhịn không được, nhổ đất mà ra.
- Ước chừng năm cỗ khí tức mạnh mẽ nhất, lúc ấy khiến cho toàn bộ Cực Loạn thành đều lâm vào hoảng loạn.
- Người nọ là ta.
Phốc...
Mục Vân vừa nói xong một câu, Mục Trung Vân trước mặt hết hồn phun ra hết nước trà trong miệng.
- Tiểu tử thúi.
Nhìn thấy cả người Mục Vân dính đầy nước trà, Mục Thính Phong tát vào gáy Mục Trung Vân, mắng:
- Tiểu tử thúi, mau mau cút...
- Cha...
- Không có việc gì không có việc gì.
Mục Vân lấy khăn tay, lau người.
Mục Trung Vân xấu hổ nói:
- Xin lỗi, chủ thượng, ta chỉ... là quá kinh ngạc.
Mục Thính Phong hiện tại cũng nhìn Mục Vân, kinh ngạc nói:
- Thật sự là Chúa thượng?
- Lừa ngươi làm gì?
Mục Vân lắc đầu, nói:
- Lần đó ở trong Vạn Yêu Sâm Lâm, bất quá lúc ấy ta luyện chế ra không tính tiên đan Đế cấp, chỉ có thể xem như cấp bậc Bán Đế.
- Vậy cũng rất lợi hại.
Mục Trung Vân diễm lệ nói.
- Đế đan sư...
- Nhưng chủ thượng, ta nghe nói, một Vân Điện Chủ của Luân Hồi điện, cũng là Đế đan sư...
- Ta chính là Điện chủ Luân Hồi Điện.
Phốc...
Mục Vân dứt lời, Mục Trung Vân lại phun ra một ngụm nước trà.
Chỉ là lần này, người bị phun cũng không phải Mục Vân, mà là Mục Thính Phong.
Sắc mặt Mục Thính Phong hiện tại tái mét nhìn nhi tử của mình, hận không thể ra một cái tát đánh bay Mục Trung Vân.
- Chủ thượng, Ngài đừng để ý, thằng nhóc này, cứ như vậy....
Mục Thính Phong chắp tay nói.
- Được rồi.
Mục Vân cười nói:
- Người trẻ tuổi, rất bình thường.
- Chủ thượng thực sự là nói đùa, dựa theo lời này của ngài, ngài cũng là một người trẻ tuổi.
- Ta?
Mục Vân cười khổ lắc đầu, nếu ba đời cộng lại, chỉ sợ hắn là một lão yêu quái.
Đứng dậy, Mục Vân châm chước nói:
- Nói như vậy, Cực Loạn thành thật đúng là một đầm nước đục, ngũ đại Tiên Đế, chỉ là không biết năm người này là ai, chỉ sợ đi ở ven đường, một người chân què hay mù lòa đều có thể là một vị Tiên Đế.
- Đúng vậy.
Mục Thính Phong cười khổ nói:
- Mấy năm trước, năm đạo khí tức cường hoành kia xuất hiện, toàn bộ người trong Cực Loạn thành đều hoảng hốt, còn tưởng rằng muốn đánh nhau.
- Tạm thời thăm dò rõ ràng những thứ này cũng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận