Vô Thượng Thần Đế

Chương 2503: Năm vị Tiên Đế

Mục Vân gật đầu nói:
- Đúng rồi, mấy năm nay, có liên lạc qua với Vân Minh không?
- Vân Trận là ngài năm đó tự tay bố trí, có bao nhiêu lợi hại, ta nghĩ ngài nên biết...
- Ai...
Yếu ớt thở dài một hơi, nhìn về phía trước, Mục Vân thầm nói:
- Không biết Vân Minh khi nào mới có thể mở ra, nếu Vân Minh mở ra, Luân Hồi điện cùng Vân Minh liên hợp, dù Triệu tộc hay Cửu Nguyên tiên môn cũng nên suy nghĩ lại.
- Cho dù không có Luân Hồi Điện của chủ thượng, chỉ riêng Vân Minh, chúng ta cũng không sợ bọn hắn.
- Chủ thượng trở về, sức chiến đấu của các huynh đệ Vân Minh ít nhất tăng vọt mấy lần.
- Ngài là trụ cột của chúng ta.
Nghe được lời này, Mục Vân cười khổ nói:
- Nhưng trụ cột cũng không thể làm cơm ăn, Vân Minh bị khóa, thiên địa tiên khí lưu thông toàn bộ tiên giới bị cản trở, năm trăm năm, chỉ sợ mọi người tu luyện đều bị trì hoãn.
Nghe được lời này, Mục Thính Phong gật đầu.
- Được rồi, chúng ta đánh không được Vân Trận, nhưng ở bên ngoài, những tên kia, cũng đừng nghĩ khoái hoạt.
Mục Vân lại nói:
- Ta chuẩn bị hiểu rõ chuyện lần này ở Cực Loạn thành sẽ đi tới Diệt Thiên Kiếm Tông ở khu đông nam, đi gặp sư mẫu cùng sư huynh bọn họ, Luân Hồi điện cùng Diệt Thiên Kiếm Tông liên hợp, tiêu diệt Tà Phong các, không phải việc khó.
Mục Vân hiện tại mơ hồ nhớ, thực lực Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông cường đại.
Hoàng tuyền thập bát quỷ, cộng thêm chín vị Ngục Vương, còn có những tử sĩ trong Hoàng Tuyền Tông, sức chiến đấu có thể so với Luân Hồi điện.
Hơn nữa sư tôn lưu lại Diệt Thiên Kiếm Tông, bốn vị tôn giả, cùng với sư mẫu cùng Tuyết Kỳ.
Sau khi Diệt Thiên Kiếm Tông hợp nhất hai đại tông môn, thực lực vô cùng mạnh.
Hắn sở dĩ không có dựa vào Diệt Thiên Kiếm Tông, cũng không phải muốn khoe khoang có thể bắt được Phần Thiên cốc.
Lần này, hắn không thể có bất kỳ bại lộ nào, cho dù để cho ngoại giới biết, hắn còn sống, nhưng cũng không thể để cho ngoại giới biết, hắn ở nơi nào.
Trừ khi... Hắn có thể thống nhất cực loạn đại địa.
Diệt Thiên Kiếm Tông, Bích Lạc Hoàng Tuyền Tông cộng thêm Vân Minh và Luân Hồi Điện hiện tại của hắn, tứ đại tông môn hợp lại cùng một chỗ, đến thời điểm đó hắn xuất hiện, toàn bộ Tiên giới, ai có thể giết hắn?
Chẳng qua, trước khi đi tới Diệt Thiên Kiếm Tông, hắn còn cần phải nhìn, tôn sứ của Phi Cầm tộc Yêu Vực loại rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Nếu Cửu Sí Kim Điêu cùng Ngân Nguyệt Tuyết Ưng nhất tộc suất lĩnh Yêu thú phi cầm, có lòng ăn cực loạn đại địa, đó cũng không phải một chuyện quá phiền phức.
- Được rồi, tạm thời cứ như thế đi.
Mục Vân phất tay nói.
- Chủ thượng.
Mục Thính Phong chắp tay nói:
- Triệu Nham Phi của Triệu tộc kia, còn chưa đi, tựa hồ đang chờ ngài....
- Chờ ta?
Mục Vân cười nhạt nói:
- Được, ta vừa rồi nghe được họ Triệu, trong lòng đã rất khó chịu.
- Có muốn thuộc hạ hay không...
- Không cần.
Mục Vân phất tay nói:
- Thính Phong Lâu hiện tại hoàn toàn không có quan hệ gì với ngoại giới, nếu bị người ta biết ngươi là người của ta, vậy còn được sao? Bản thân ta có thể giải quyết, tất cả những gì ngươi cần làm là ở đây, thu thập tin tức càng nhiều càng tốt, làm tốt chức Lâu chủ của ngươi.
Mục Vân vừa dứt lời, xoay người rời đi.
Nhìn thấy Mục Trung Vân đứng ở một bên, Mục Vân cười nói:
- Thính Phong, nhi tử của ngươi không tệ.
Dứt lời, Mục Vân cười ha ha, rời khỏi Thính Phong lâu.
Nhìn Mục Vân cùng Tiêu Doãn Nhi rời đi, trên mặt Mục Thính Phong xuất hiện một nụ cười đã lâu không gặp.
- Phụ thân, vị này chính là Mục Vân minh chủ có đại ân đại đức với chúng ta?
Mục Trung Vân tò mò nói:
- Thoạt nhìn không lợi hại, nhưng không nghĩ tới, lợi hại như vậy.
Bang bang bang...
Mục Trung Vân vừa dứt lời, Mục Thính Phong nện từng quyền từng quyền vào đầu hắn.
- Cha, tại sao người lại đánh ta?
- Tại sao ta lại đánh ngươi?
Mục Thính Phong mắng:
- Tiểu tử thúi ngươi, thiệt thòi ta hao tổn tâm tư dạy ngươi, ngươi nhìn ngươi, làm cái gì tốt?
- Cha, ta làm sao vậy?
- Phun chủ thượng một thân nước trà, tiểu tử ngươi có phải muốn chết hay không?
Mục Thính Phong quát:
- May mà Tạ Thanh không có ở đây, bằng không nhất định sẽ chơi chết ngươi....
- Ta cũng không phải cố ý, Đế đan sư, tiên giới cũng chỉ có một người, ta còn tưởng rằng là ai, nào ngờ là chủ thượng, hơn nữa, hắn chính là tái sinh trọng sinh, một lần nữa tu luyện, tốc độ. Nhanh hơn cả ta...
- Ôi chao, ngươi còn so sánh với chủ thượng?
Mục Thính Phong đi quanh Mục Trung Vân, cười nói:
- Chỉ có tiểu tử ngươi, làm thế nào có thể so với chủ thượng? Hả?
- Đều là người, sao không thể so sánh...
- Ngươi còn bĩu môi.
- Khụ khụ, cha, cha, cái kia, chủ thượng này, thật sự có lợi hại như ngươi nói?
- Đó là tự nhiên!
Mục Thính Phong kiêu ngạo nói:
- Ta từng là người trong Vân Vệ, thuộc hạ của chủ thượng, giống như Mục Long Uyên hai người, đều là chức vụ phó đội trưởng, lúc ấy, toàn bộ Vân Minh, tất cả mọi người đều vì trở thành Vân Vệ mà tự hào.
- Về sau gặp nương ngươi, minh chủ thương cảm, liền để cho ta cưới vợ sinh con, an bài cho ta chuyện thoải mái này, nhưng sau đó, minh chủ ngoài ý muốn chết đi, hơn nữa năm trăm năm trước, Vân Minh bế trận, ta còn tưởng rằng, đời này cũng không gặp được minh chủ.
- Bất quá minh chủ chính là minh chủ, kiếp trước, Mạnh Tử Mặc, Gia Cát Văn, Diệt Thiên Viêm, ba vị uy danh hiển hách tiên giới này, toàn bộ đều là sư tôn của minh chủ, cho nên minh chủ hiện giờ, kiếm thuật, đan thuật, khí thuật, có thể nói là trò giỏi hơn thầy.
- Lần này, Cửu Đại Vực Giới đến bức bách Gia Cát Văn lão tiền bối, đoán chừng minh chủ khẳng định phải làm ra chút gì đó.
Nghe được lời này, Mục Trung Vân đứng dậy.
- Ngươi đi đâu?
- Ta đi chuẩn bị!
Mục Trung Vân nói:
- Chủ thượng thật sự muốn làm gì, nơi nào có chuyện của ngươi? Bây giờ ta đi triệu tập đám người trong Thính Phong lâu
- Cũng đúng.
Mục Thính Phong nói:
- Dưỡng binh ngàn năm, dụng binh nhất thời, những người này, nên hoạt động, bất quá tạm thời nói cho bọn họ biết, đề phòng, đừng để cho bọn họ hoạt động, chỉ cần tùy tiện gọi đến là được.
- Ừm.
Mục Thính Phong đứng dậy, nhìn xung quanh.
- Chủ thượng trở về, phong vân sắp nổi lên.
- Vân Vệ, sinh là người của Mục Vân, chết là hồn của Mục Vân.
Lời nói trầm thấp vừa dứt, Mục Thính Phong nắm chặt hai tay thành quyền, tay trái đặt ở phía sau, tay phải ở phía trước, phanh một tiếng, vỗ vào trái tim, hai mắt ướt át, nói:
- Vốn tưởng rằng chủ thượng đã… ta sẽ cúc cung tận tụy, chết thì mới dừng.
Đã bao nhiêu năm, Vân Minh, Vân Vệ, thủy chung ở trong lòng.
......
Rời khỏi Thính Phong Lâu, Mục Vân cùng Tiêu Doãn Nhi đi trên đường phố Cực Loạn thành.
Lúc đầu Tiêu Doãn Nhi chuẩn bị ngồi xe, nhưng Mục Vân lại từ chối.
Hai người đi trên đường phố vào đêm trong Cực Loạn thành, từng bước đi, nhàn nhã đi bộ, có chút thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận