Vô Thượng Thần Đế

Chương 2506: Một tiếng văn sư, một cái dập đầu

Gia Cát Vân Thiên cay đắng nói:
- Lúc đầu nhị đệ là người tốt nhất kế thừa y bác của phụ thân, nhưng mà... Mấy trăm năm trước, hắn cứu một người, kết quả là chết, chuyện này, làm cho phụ thân bị đả kích gấp bội.
- Nhị ca chết rồi sao?
Mục Vân nhất thời cả kinh quát to.
Gia Cát Vân Thiên, Gia Cát Vân Phong, hai người có thể nói là đại biểu của Gia Cát gia.
Gia Cát Vân Phong người này, giỏi luyện khí, cũng giống như Gia Cát Văn, mà Gia Cát Vân Thiên thực lực cường đại, một người kế thừa Y Bát của phụ thân, một người chủ trì Gia Cát gia, vừa hay.
Nhưng bây giờ đột nhiên nghe được tin Gia Cát Vân Phong chết, Mục Vân trong lúc nhất thời có chút không thể tiếp nhận.
- Ta biết ngươi cũng rất buồn, nhưng đó là sự thật.
- Sự thật?
Hai tay Mục Vân nắm chặt, khẽ quát:
- Là ai làm?
- Tộc trưởng Cửu Vĩ Yêu Hồ - Đỗ Nguyệt Lan.
Nghe được lời này, Mục Vân ngẩn ra.
- Chuyện gì đang xảy ra?
- Năm đó nhị đệ gặp được một vị nữ tử, không biết vì sao, vì bảo vệ nữ tử kia, xảy ra tranh chấp với Cửu Vĩ Yêu Hồ, Hồ tộc trưởng dẫn theo thuộc hạ, vây khốn hắn cùng nữ tử kia.
- Về sau, nhị đệ vì bảo vệ nữ tử kia, bị mọi người Hồ tộc vây công đến chết.
Mục Vân trầm thấp nói.
- Nữ tử kia đâu?
- Chúng ta cũng không biết nữ tử kia là ai, nhưng biết được, nàng chính là Tôn Sứ của Cửu Sí Kim Điêu cùng Ngân Nguyệt Tuyết Ưng nhất tộc hiện giờ, thống lĩnh phi cầm nhất tộc! Cách đây không lâu, cũng chính là nàng, tiêu diệt Thái Cực tông.
- Tôn sứ....
Mục Vân hồi tưởng lại, ngày đó Điêu Viễn Trác cùng Tuyết Tây Nguyên hai người, đến Yêu Nguyệt cổ thành, ngay cả luôn miệng đều Tôn Sứ đại nhân kia.
- Cô gái này. Có vẻ như không đơn giản.
- Đúng là không đơn giản.
Gia Cát Vân Thiên nói:
- Lúc trước phụ thân nói, nếu nhị đệ bảo hộ nữ tử này như vậy, vậy để cho nàng ở lại Gia Cát gia chúng ta, nhưng nàng không muốn, hơn nữa một mình rời đi, đến yêu vực, sau đó, nàng trở về một lần, lần đó, là xách đầu Đỗ Nguyệt Lan trở về....
Cái gì?
Nghe được lời này, Mục Vân hoàn toàn kinh ngạc.
Nữ nhân này, thật sự không đơn giản.
- Nữ tử này hiện tại thì sao?
- Ở khu vực Đông Nam Thái Cực tông kia, sáng tạo ra Vân Tông, Tông chủ đương nhiệm, người này, đã là đạt tới cảnh giới Tiên Đế, nói là đến lúc đó sẽ tới.
- Ta ngược lại muốn gặp, người này rốt cuộc là ai.
Mục Vân thản nhiên nói.
Quan trọng nhất là, Gia Cát Vân Phong không phải kẻ háo sắc, không có khả năng vì một nữ nhân mà buông tha tính mạng của mình.
Nhưng thế sự không có tuyệt đối.
Mấy người đi vào sâu trong hậu viện, leo lên một tòa tháp cao.
Tháp cao tổng cộng chia làm ba tầng, tầng thứ nhất, tầng thứ hai đều là một ít tiên khí, tinh thạch tài liệu, tầng thứ ba, chính là nơi Gia Cát Văn đại sư ở.
Ngày xưa, Mục Vân ở đây học tập chừng mấy trăm năm, hình ảnh ngày xưa, giống như hôm qua, trôi qua trước mắt.
Cọt kẹt một tiếng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khép hờ ra, bên trong, nhiệt độ chợt tăng lên.
Một lô đỉnh cao hơn ba thước, phía dưới thiêu đốt hừng hực liệt hỏa, đó là thiên hỏa.
Hiện tại, trong phòng, hai thân ảnh đang bận rộn qua lại.
Hai người kia, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, đều là khí đồng.
Chẳng qua, người có thể làm khí đồng cho Gia Cát Văn cũng không phải người bình thường.
Hiện tại, hai thanh niên ở trong phòng chạy tới chạy lui, không ngừng dựa theo lời lão giả ngồi trong góc phân phó, bắt đầu hành động.
- Sớm đã nói cho các ngươi bao nhiêu lần, trước mỗi lần luyện khí, chuẩn bị thỏa đáng tất cả dược liệu, dựa theo trình tự đưa vào.
- Ngươi nhìn ngươi, sai rồi, ta muốn Tử Linh Tinh một cân hai lạng mới đủ.
- Cái này cũng sai rồi.
Lão giả ngồi trước lò luyện khí, lửa cháy hừng hực, ở trên vách tường chiếu lên thân thể lão giả đã còng xuống.
Đầu đầy tóc bạc, dưới ánh lửa chiếu rọi, có vẻ rất lộn xộn.
Tóc bạc khô khan, lộn xộn, một thân áo bào màu trắng, cũng nhiễm tạp sắc.
Lão giả thoạt nhìn, tựa như khôi lỗi gần đất xa trời, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào.
Nói chuyện, nghe có vẻ tức giận, nhưng căn bản không có bất kỳ uy nghiêm nào.
- Ngươi nhìn các ngươi, hai người các ngươi, theo ta một trăm năm rồi chứ? Làm thế nào khởi sự gì đây, vẫn làm việc không có đầu óc như vậy? Lão phu nói cho các ngươi biết, nếu Phong nhi cùng Vân nhi ở chỗ này, bọn họ đã sớm làm xong.
Nghe được lời này, một gã đan đồng nói:
- Văn đại sư, Phong nhi là nhi tử ngài, vậy Vân Nhi là ai?
Vừa nghe lời này, một gã đan đồng khác vội vàng kéo ống tay áo đan đồng đang mở miệng, thấp giọng nói:
- Vân nhi là Mục Vân Tiên Vương, cũng đã chết. Ngươi đừng hỏi.
Đan đồng kia run rẩy gật đầu.
- Vân Nhi là ai? Vân Nhi cũng là con trai của lão phu.
Gia Cát Văn quát:
- Bọn họ đều hài tử tốt của ta, đều là thiên chi kiêu tử của luyện khí giới, ông trời bất công, để cho bọn họ....
Gia Cát Văn nói xong, thân thể nhịn không được run rẩy, trong lúc bất chợt ho lên...
Đè ép ho khan, Gia Cát Văn lại nói:
- Mau cho ta, món này mặc dù là vương cấp tiên khí, nhưng cũng là một loại thử nghiệm của ta, nhanh, đưa thiên viêm quáng thạch cho ta!.
- Khoáng thạch Thiên Viêm?
Một gã đan đồng đột nhiên sửng sốt nói:
- Văn đại sư, ngài không phải nói, không cần thiên viêm khoáng thạch sao?
- Hả? Ta đã nói như thế?
Gia Cát Văn đột nhiên ngẩn ra, bàn tay run lên, khoáng thạch trong tay rơi xuống đất, rắc rắc một tiếng, vỡ vụn ra.
Đối với một gã luyện khí sư mà nói, ngay cả cần tài liệu gì mà mình đã nói qua cũng quên mất, đây quả thực là... Không thể tha thứ.
Phù phù.
Đang lúc này, trong phòng, một tiếng phốc đột nhiên vang lên.
Hai gã khí đồng nhất thời ngẩn ra.
- Văn sư!.
Một tiếng hô tràn ngập áy náy tự trách vang lên.
Dứt lời, thân thể Gia Cát Văn ngẩn ra, xoay người lại.
- Đệ tử bất tài Mục Vân, khấu kiến Văn sư.
Phanh...
Hai đầu gối quỳ xuống đất, Mục Vân dập đầu.
Kiếp này, cho đến bây giờ, hắn chưa bao giờ dập đầu với bất kỳ kẻ nào, nhưng lần này, hắn quỳ xuống, dập đầu lễ bái phụ mẫu đối với Gia Cát Văn, quỳ lạy ba cái.
- Vân nhi?
Gia Cát Văn đứng dậy trước lò luyện khí, thân thể lảo đảo đi tới trước người Mục Vân.
Một đôi mắt, hiện tại thoạt nhìn, đục ngầu không chịu nổi, khuôn mặt, tựa như da khô.
Hiện tại Gia Cát Văn hoàn toàn là lão nhân gần đất xa trời.
Toàn thân cao thấp, không nhìn ra một tia sinh cơ, giống như bất cứ lúc nào đều có thể bước vào trong quan tài.
- Vân nhi?
Gia Cát Văn đi tới trước người Mục Vân, một đôi mắt, nhìn chằm chằm toàn thân Mục Vân từ trên xuống dưới, nói:
- Quả nhiên không giống, so với kiếp trước, thoạt nhìn càng thêm thanh tú, cũng càng thêm nội liễm một chút.
Gia Cát Văn cười cười, lấy ra một tấm bản đồ từ trong ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận