Vô Thượng Thần Đế

Chương 2508: Truyền tống thọ nguyên

- Vân nhi...
Gia Cát Văn đột nhiên ngồi dậy, mở lời:
- Ta biết ngươi muốn làm gì.
- Văn sư.
Mục Vân thấy Gia Cát Văn tỉnh lại, nói:
- Nếu sư tôn biết Vân nhi muốn làm cái gì, vậy sư tôn cũng không nên ngăn cản.
- Không thể.
Gia Cát Văn lại chém đinh chặt sắt nói.
- Vì sao?
Mục Vân chưa từ bỏ ý định, nói:
- Văn sư, thọ nguyên của ngài không tới mười năm, nhưng ta không giống, bây giờ ta đạt tới cảnh giới cửu phẩm Tiên Vương, ta có chín vạn năm thọ mệnh trong người, ngài biết, ta tu luyện Đại Tác Mệnh Thuật, chính là một trong ngàn vạn đại đạo, ta chỉ cần đưa ba vạn năm thọ mệnh trên người ta cho ngài là được.
- Ngài yên tâm, cứ như vậy, ta còn có sáu vạn năm thọ mệnh, ta sẽ không chết, ngài cũng sẽ không chết.
- Ngươi nghĩ quá đơn giản.
Gia Cát Văn lại lắc đầu nói:
- Sinh cơ trong thân thể ta đã đến mức mục nát, ngươi đưa ba vạn năm thọ mệnh của mình cho ta dùng, căn bản không có tác dụng.
- Nếu đã vô dụng, vậy thì sáu vạn năm, bảy vạn năm, tám vạn năm, cho dù ta chỉ lưu lại thời gian vạn năm, cũng đủ để ta đột phá tới cảnh giới Tiên Đế, đến lúc đó thọ nguyên sẽ có tăng lên thật lớn, ta sẽ không chết.
Mục Vân tranh giành:
- Nhưng ta không thể nhìn ngài chết.
- Vân nhi, ngươi đừng hồ nháo.
- Ta không phải hồ nháo.
Mục Vân thấp giọng quát:
- Hôm nay, mặc kệ ngài có nguyện ý hay không, ta đều sẽ làm như vậy, văn sư, đắc tội.
Mục Vân đi lên phía trước, hai tay điểm ra, một cỗ lực lượng trói buộc, khống chế thân thể Gia Cát Văn.
Gia Cát Văn là cảnh giới Tiên Vương nhất lưu, giờ khắc này lại dễ dàng bị cảnh giới Tiên Vương bình thường của hắn khống chế, đủ để nhìn ra, Văn sư đúng là đã đạt tới dầu tắt đèn cạn.
- Vân nhi...
- Văn sư, ngài đừng nói nữa, kế tiếp, ta bắt đầu thi triển, Đại Tác Mệnh Thuật, chính là vô thượng đại đạo thuật, chuyển hóa lần này, đủ để hỏi trời đổi mệnh, chẳng qua, lấy mệnh của ta làm chuyển tiếp, tuy rằng sẽ tiêu hao một ít thọ mệnh, nhưng không sao.
- Ta nói rồi, ta sẽ tiếp tục đột phá, thành tựu Tiên Đế, ngày sau, nói không chừng có thể thành tựu thần vị, đến lúc đó, tuổi thọ cuồn cuộn không ngừng sẽ tiếp tục đến, nhưng ta không thể nhìn ngài xảy ra chuyện.
- Thằng nhóc ngốc nghếch, ngươi cần gì vậy.
- Ngài nói rằng ta là ngu ngốc, vậy ta sẽ tiếp tục ngớ ngẩn.
Mục Vân vốn không có tính toán này, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Gia Cát Văn, hắn chỉ cảm thấy lòng như đao cắt.
Vô luận Diệt Thiên Viêm, hay Gia Cát Văn, đối với hắn đều giống như phụ tử, Diệt Thiên Viêm chết, làm cho hắn phát cuồng, làm cho hắn sụp đổ, không để ý hậu quả, làm ra chuyện điên cuồng.
Gia Cát Văn càng như thế.
Trước mắt, hắn còn có năng lực cứu Gia Cát Văn, cho dù tiêu hao tuổi thọ, cũng không tiếc.
Hắn hiểu được, chính mình làm hết thảy, tìm kiếm bản tâm, không oán không hối.
Mục Vân dứt lời, khoanh chân ngồi trên giường.
- Văn sư, bây giờ ta bắt đầu chuẩn bị, mặc kệ ngài là kháng cự hay là tiếp nhận, ta đều sẽ làm, Đại Tác Mệnh Thuật, chính là thuật pháp vô thượng, ngài kháng cự ta, ta chỉ sẽ tiêu hao nhiều tuổi thọ, mà ngài tuổi thọ đạt được cũng sẽ giảm bớt, nếu ngài nhẫn tâm, vậy kháng cự ta đi.
- Đứa bé ngốc...
Gia Cát Văn nhìn Mục Vân, đôi mắt già nua đục ngầu, nói:
- Sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy.
- Ta không bướng bỉnh, năm đó Văn sư cũng không có khả năng thu ta làm đồ đệ.
Mục Vân cười nhạt, nhìn Gia Cát Văn, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Nếu không phải Gia Cát Văn, hắn sống lại một đời, sẽ không biết chút gì về luyện khí thuật?
Có ơn tất báo.
Làm theo bản tâm.
- Được rồi, Văn sư, ta bắt đầu ngay bây giờ, một khi bắt đầu, không thể cắt đứt, cho nên ngài chuẩn bị sẵn sàng đi, ta sẽ dùng ngài ba vạn năm thọ mệnh để gia tăng khí tức sinh mệnh cho ngài.
Mục Vân thở ra một hơi, hai tay vươn ra, một chỉ điểm vào mi tâm Gia Cát Văn, một chỉ điểm vào trái tim Gia Cát Văn.
Mi tâm chính là thông suốt tiên hồncủa tiên nhân, mà trái tim, chính là căn nguyên lưu động máu huyết của thân thể võ giả.
Hai nơi khuếch tán ra, tất cả mọi thứ sẽ được tốt hơn.
Lặng lẽ, Mục Vân bắt đầu thi triển Đại Tác Mệnh Thuật.
Chuẩn bị, ngay lập tức bắt đầu.
Nhưng trong chốc sau, Mục Vân cảm giác được, sinh cơ trong cơ thể Văn sư, có thể nói là... Gần như hoàn toàn tiêu tan.
Nếu như nói thân thể con người là một cây đại thụ, hiện tại hắn là một cây đại thụ phát triển mạnh mẽ, mà thân thể văn sư, lại giống như cây cổ thụ đã sớm khô héo mấy trăm năm, chỉ có rễ cây chôn ở dưới đất, còn đang hữu khí vô lực hấp thu chất dinh dưỡng, để cho đại thụ không có sụp đổ.
Văn sư, đã đến bờ vực dầu hết đèn cạn rồi.
Thân là Tiên Vương nhất lưu, hắn say mê luyện khí, thực lực tăng lên Tiên Đế, rất khó.
Vì vậy, tuổi thọ sẽ cạn kiệt.
- Ta bắt đầu, Văn sư.
Mục Vân hiện tại hạ quyết tâm, muốn bù đắp lại toàn bộ khí tức sinh mệnh cho Văn sư.
Ông…
Một tiếng ong ong vang lên, Mục Vân hiện tại, trong lòng an tường.
Chi nha một tiếng, đột nhiên vang lên.
Tại thời điểm này, cửa phòng đã được đẩy ra.
Thân ảnh Gia Cát Vân Thiên đi vào.
- Vân đệ? ngươi đang làm gì?
Gia Cát Vân Thiên nhìn Mục Vân, kinh ngạc nói:
- Phụ thân, ngài....
- Vân Thiên, ngươi đến vừa rồi, mau ngăn chặn Mục Vân, tiểu tử thúi này muốn đem thọ mệnh của mình truyền cho ta.
- Truyền thọ mệnh?
Gia Cát Vân Thiên nhất thời ngẩn người.
- Vân đệ, ngươi điên rồi.
Gia Cát Vân Thiên quát:
- Ngươi tuy rằng là từ hạ giới mà đến, một đường đi tới, ít nhất đạt tới cảnh giới Tiên Vương, đã có hơn mười vạn năm thọ mệnh, nhưng lần trước ngươi ở Kiếm môn, thiêu đốt chín vạn chín ngàn năm thọ mệnh, hiện tại cho dù là cửu phẩm Tiên Vương, cũng bất quá là gần chín vạn năm thọ mệnh, ngươi...
- Tiểu tử ngươi, nói nhảm nhiều như vậy, ta không biết sao?
Gia Cát Văn quát:
- Ta bảo ngươi ngăn hắn lại.
- Vâng.
Gia Cát Vân Thiên tiến lên, đi tới trước người Mục Vân.
- Đại ca, nếu ngươi không muốn ta cùng văn sư chết thì dừng tay.
Mục Vân hiện tại đột nhiên mở lời.
Vừa nghe lời này, Gia Cát Vân Thiên sửng sốt.
- Ta đã bắt đầu trị liệu vết thương sinh mệnh khô kiệt trong cơ thể Văn sư, nếu ngươi hiện tại động thủ, cắt đứt giữa chúng ta quán thâu, kết quả....
- Kết quả thế nào?
- Tuổi thọ của ta sẽ không thể bị khống chế, sẽ xói mòn trong thiên địa, sinh mệnh lực của Văn sư cũng sẽ bởi vì vừa mới bị kích phát mà không có lực lượng kế thừa, mà trở nên hỗn loạn.
Nghe được lời này, Gia Cát Vân Thiên sửng sốt.
- Tên hỗn đản ngươi.
Gia Cát Vân Thiên mắng:
- Ngươi chỉ có mấy vạn năm thọ mệnh, con đường ngươi còn rất dài, cho dù truyền thọ nguyên, cũng nên dùng của ta, ta mới là con của phụ thân, tiểu tử ngươi thay thế làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận