Vô Thượng Thần Đế

Chương 251: Tạm Thời Không Cần

Lấy thân thể Cảnh Tân Vũ bây giờ, oanh một quyền, loại lực bộc phát đó đủ tương đương với công kích của một món huyền khí hạ phẩm.
Phốc...
Cuối cùng, sau khi Lưu Dục lại chịu một cước của Cảnh Tân Vũ thì rốt cục nhịn không được, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, triệt để ngã xuống đất.
Bị thua!
Hai so một!
Trận so tài thứ ba, cao cấp cửu ban lần nữa thủ thắng.
Cười lớn đi về phía mấy người Mặc Dương, yết hầu Cảnh Tân Vũ ngòn ngọt, một ngụm máu tươi nôn đến trong miệng, thế nhưng lại bị hắn ngạnh sinh sinh lần nữa nuốt xuống, mặt ngoài vẫn bất động thanh sắc như thường.
Có đôi khi, người sống không phải vì chính mình.
Một trận chiến này, vì cửu ban, cho dù kháng chết thì hắn cũng phải tiếp tục kháng, trừ phi hắn gánh không được.
- Tới!
Nhìn thấy sắc mặt Cảnh Tân Vũ tái nhợt, sắc mặt Mục Vân âm trầm đáng sợ.
- Lại hồ nháo, tranh tài tiếp theo, ngươi cũng không cần tham gia.
- Mục đạo sư, ta không có, ta...
- Không có sao?
Mục Vân nhanh chóng điểm ra ngón tay, một chỉ điểm đến đan điền ở phần bụng của Cảnh Tân Vũ.
Phốc...
Lần này, Cảnh Tân Vũ rốt cục cũng nhịn không được nữa, trực tiếp phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt cũng hồng nhuận mấy phần.
- Uống vào!
Tiếp nhận một viên đan dược chữa thương từ trong tay Tô Hân Nhiên, Mục Vân ra lệnh.
Gia hỏa này ỷ vào thân thể của mình mạnh, cho nên mới không muốn sống như vậy, hoàn toàn xem lời nói của mình như gió bên tai.
- Hai so một, trận tranh tài thứ tư, cho dù nhị ban ta thắng thì cũng chỉ ngang tay, cho nên trận thứ tư cũng không cần tái chiến, cao cấp nhị ban ta, thua!
Giờ phút này, Lý Trạch Lâm đi đến lôi đài, âm thanh trong veo, tuyên bố.
- Lý Trạch Lâm này ngược lại quang minh lỗi lạc, cứ như vậy, cửu ban lần nữa tấn thăng.
- Đúng vậy, trận tiếp theo chính là nhất ban, phải xem Ngạn Vân Ngọc có thể cũng đưa ra tranh tài công bằng như thế hay không.
- Hắc hắc, Lý Trạch Lâm này làm như vậy, nếu Ngạn Vân Ngọc không làm như vậy sẽ bị người khác lên án, nếu như hắn làm như vậy, nếu như nhất ban bị cửu ban đánh bại, vậy sẽ mất hết mặt mũi.
- Nói đùa cái gì, nhất ban sẽ thua sao? Đánh chết ta cũng không tin!
Trong đám người lập tức bộc phát ra từng đợt tiếng nghị luận.
- Mục đạo sư, cao cấp nhị ban ta thua dưới tay ngươi, Lý Trạch Lâm ta tâm phục khẩu phục, tiếp theo chính là trận chiến giữa hai người chúng ta, không biết Mục đạo sư có nguyện ý đến dự hay không.
- Đương nhiên!
Lý Trạch Lâm chắp tay, Mục Vân căn dặn mấy người Mặc Dương nghỉ ngơi thật tốt, một bước đạp lên lôi đài.
Trong nháy mắt nhìn thấy Lý Trạch Lâm, hắn đã nghĩ đánh với Lý Trạch Lâm một trận.
Đây là một loại lực hấp dẫn của cường giả đối với cường giả.
Nam nhân luôn luôn thích so sánh, huống chi là nam nhân võ giả!
Chiến đấu tràn ngập nhiệt huyết mới có thể tỉnh lại dục vọng và tâm niệm chiến đấu của bản thân võ giả.
Một trận chiến này, Mục Vân chú định sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Mà Lý Trạch Lâm đương nhiên cũng không thể nào buông tay.
Toàn bộ trong cao cấp ban, hắn cho rằng đối thủ, chỉ có một người, đó chính là Ngạn Vân Ngọc, mà bây giờ, Mục Vân lại đáng giá hắn xuất thủ nhất chiến.
Đây mới thực là trận chiến giữa các cường giả, hai người nhìn thấy đối phương, đáy lòng đều sinh ra một sức chiến đấu mãnh liệt.
- Ngươi rất mạnh!
Lý Trạch Lâm chân thành nói:
- Cho dù là bây giờ ta toàn lực ứng phó, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của ngươi, thế nhưng trận chiến giữa cao cấp ban, ta sẽ phụ trách đối với học viên của ta.
- Đa tạ, ngươi cũng rất lợi hại, ta cũng sẽ nghiêm túc đối đãi.
Mặc dù trên mặt Mục Vân treo nụ cười, thế nhưng thần sắc cũng không nhẹ nhàng như vậy.
- Một trận chiến này, sợ rằng sẽ rất khó!
Dưới đài, Mục Phong Hành thở ra một hơi, bình tĩnh nói.
Hắn đã không chỉ một lần nếm thử vận chuyển chân nguyên, thế nhưng mỗi một lần đều bị đau nhói trong huyệt khí hải mãnh liệt đâm về hiện thực.
- Ừm, Lý Trạch Lâm là một trong những đạo sư kinh khủng nhất mà ta biết được trong toàn bộ Lôi Phong viện, trừ chủ đạo sư đặc cấp ban bây giờ - Y Chiêm Long, còn có Ngạn Vân Ngọc ra thì hắn hẳn là kinh khủng nhất.
Lâm Hiền Ngọc chân thành nói:
- Mà cái này còn chỉ là phán đoán của ta dưa vào thực lực bản thân hắn biểu hiện ra, còn về thực lực chân chính của hắn...
- Linh Huyệt cảnh thất trọng, mở huyệt thần cung!
Bên cạnh đột nhiên vang lên một âm thanh.
- Cam lão!
- Cam lão!
Không ngờ Cam lão lại đột nhiên xuất hiện, đông đảo học viên lập tức cung kính hô.
Cam Kinh Vũ chính là sư tôn của hai vị đại sư Mạc Khánh Thiên và Mạc Vấn, mặc dù bây giờ nhìn cao tuổi già nua, thế nhưng lý giải của hắn đối với luyện đan đáng để tất cả mọi người tôn kính.
- Linh Huyệt cảnh thất trọng sao?
Lâm Hiền Ngọc hơi thì thầm:
- Nếu nói như vậy, Mục Vân đang ở ngũ trọng, mở huyệt quan nguyên, trong lúc này, có huyệt khí hải, chênh lệch lục trọng hai đại huyệt khiếu, huyệt mệnh môn, huyệt thận du, tứ trọng cảnh giới...
Lâm Hiền Ngọc cũng có chút do dự.
Trước đó, hắn chỉ tưởng Lý Trạch Lâm chỉ là Linh Huyệt cảnh lục trọng, mở huyệt mệnh môn hoặc là huyệt thận du, thế nhưng không ngờ, Lý Trạch Lâm đã đến thất trọng huyệt thần cung.
- Thế nào? Không có lòng tin đối với hắn sao?
Nhìn vẻ mặt Lâm Hiền Ngọc lo lắng, Cam lão cười nói.
- Vậy cũng không phải, chỉ là phía sau Lý Trạch Lâm, còn có một Ngạn Vân Ngọc lợi hại hơn, người này, ta vẫn luôn nhìn không thấu...
- Yên tâm đi, tiểu tử này vẫn chưa người có thể nhìn thấu hắn, kết quả, rất nhanh sẽ biết thôi.
Cam lão ha ha cười nói.
Thất trọng huyệt thần cung!
Đây chính là cường giả cảnh giới thất trọng.
Toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, võ giả Thông Thần cảnh ít càng thêm ít, đây là cảnh giới chỉ có tộc trưởng của một vài gia tộc lớn, thậm chí cường giả thế hệ trước ẩn nặc trong gia tộc mới có.
Mà trưởng lão gia tộc bình thường, phần lớn là ba cảnh giới bát trọng huyệt phong trì, cửu trọng huyệt tam dương giao, thập trọng huyệt dũng tuyền.
Còn nữa, chính là bang chủ, các chủ của một ít thế lực nhị lưu.
Tiếp theo, chính là thất trọng thần cung huyệt cảnh giới cường giả.
Thất trọng, đủ xứng đáng được xưng là cường giả.
Những người này, nhìn trong Thất Hiền học viện có không ít, nhưng cần phải hiểu rõ, Thất Hiền học viện là nơi hội tụ tinh anh của toàn bộ Nam Vân Đế Quốc.
Nếu không, ngũ đại gia tộc cũng sẽ không vẫn luôn chưởng khống trong năm viện trong tay!
Nhìn khắp toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, võ giả Linh Huyệt cảnh thất trọng, mở thần cung huyệt, lại là ít càng thêm ít.
Giờ phút này, so tài trên lôi đài đã bắt đầu.
Lý Trạch Lâm y phục bình thường, trên đầu khăn mũ buộc lại tóc dài, áo vải tàn tạ bao lấy trường kiếm phía sau.
Nhân vật như vậy, phóng tới trong đám người, nhìn sao cũng chỉ là một vị kiếm khách lang thang cực kì bình thường.
Mục Vân mặt một bộ võ phục thanh sắc ngắn gọn, tóc dài buộc ở sau ót, trên trán mấy sợi tán loạn, tung bay theo gió.
Hai người hình thành chênh lệch rõ ràng.
- Ngươi không sử dụng kiếm sao?
Nhìn Lý Trạch Lâm cũng không định động kiếm, Mục Vân cười nói.
- Tạm thời... Không cần!
- Tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận