Vô Thượng Thần Đế

Chương 253: Hư Kiếm Thế

Trương Tử Hào, bảy tuổi luyện kiếm!
Mười sáu tuổi chưởng khống kiếm ý nhập vi!
Hai mươi hai tuổi kiếm ý đại thành!
Ba mươi bốn tuổi kiếm ý đỉnh phong!
Trước kia, tại hắn chính là một truyền kỳ của Nam Vân Đế Quốc.
Mà bây giờ hắn, rất nhiều người đã suy đoán, Trương Tử Hào đã lĩnh ngộ được kiếm thế.
Nương theo kiếm ý đỉnh phong cường đại, mặc dù Trương Tử Hào lẻ loi một mình, thế nhưng lại được tôn sùng là một trong thập đại trưởng lão của Thất Hiền học viện, địa vị có thể so với Mạc Khánh Thiên.
- Sẽ không sai, chính là chỗ này!
Trương Tử Hào đứng ở phía trên tháp cao, liếc nhìn phía dưới.
- Vừa rồi, khí thế kia sẽ không sai, là... Kiếm thế!
Trương Tử Hào tự nhủ:
- Không đúng, hẳn là hư kiếm thế!
Hô hấp Trương Tử Hào dần dần trở nên gấp rút, ánh mắt bắt đầu lục soát phía dưới.
Khi hai mắt của hắn quét trên người Mục Vân thì hai mắt bắn ra tinh quang, như là chim ưng, nhắm thẳng về phía Mục Vân.
- Chính là hắn!
Ánh mắt dừng trên người Mục Vân, khí thế toàn thân Trương Tử Hào đang ẩn núp bắt đầu đợi trên tháp cao, nhìn kỹ trận tranh tài này.
- Có ý tứ, có ý tứ, thanh niên hai mươi tuổi xuất đầu, so với một ít đệ tử Long Bảng còn trẻ tuổi, Linh Huyệt cảnh ngũ trọng huyệt quan nguyên, hư kiếm thế, quả thực là yêu nghiệt!
Nhìn Mục Vân, Trương Tử Hào xoi mói nói.
Thời khắc này, toàn thân Mục Vân đều vùi đầu vào trong giao chiến với Lý Trạch Lâm, căn bản không rảnh bận tâm chuyện khác.
Kiếm ý vừa ra, khí thế cả người Mục Vân đã triệt để xảy ra chuyển biến.
Phải nói trước đó Mục Vân là một thanh bảo kiếm bị bụi phủ kín, còn chưa ra khỏi vỏ, như vậy hiện tại, Mục Vân chính là triển khai một mặt phong mang của hắn.
Ngay cả bản thân Mục Vân cũng cảm giác được, có lẽ là hắn quá tùy ý, để rất nhiều người coi hắn là quả hồng mềm, có thể mặc người nhào nặn.
Mà gần đây, hắn chỉ muốn nói cho những người kia, cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực.
- Kiếm ý, không ngờ, ngay cả ngươi cũng lĩnh ngộ kiếm ý, ngược lại là ta nhìn sai rồi.
Lý Trạch Lâm cười khổ một tiếng, đáp:
- Chỉ là, dù cho là kiếm ý, kiếm của ta cũng muốn đánh nhau chết sống với ngươi một phen.
- Kiếm của ngươi rất nhanh, nếu không có kiếm ý, ta tự nhận sẽ không tiếp nổi, vậy hôm nay, ta sẽ xem một chút, kiếm ý và khoái kiếm chân chính, đến cùng ai mạnh hơn một bậc.
Thật ra, Mục Vân rõ ràng, sở chưởng khống hư kiếm thế của hắn là lợi hại cỡ nào.
Chỉ là, hắn rõ ràng hơn, cảnh giới của Lý Trạch Lâm cao hơn hắn bốn tầng, nhưng chỗ lợi hại của hư kiếm thế, hoàn toàn có thể đền bù.
Đối đầu với cảnh giới vững chắc cỡ như Lý Trạch Lâm, cường giả xuất thủ khoái kiếm, hắn, cũng không mười phần nắm chắc!
- Như thế rất tốt, vậy ta sẽ không giấu giếm nữa!
Lý Trạch Lâm cười ha ha một tiếng, trường kiếm trong tay xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
- Ta tu luyện là Truy Phong Đoạt Mệnh Kiếm Quyết, Truy Phong, Đoạt Mệnh, một khi thi triển, ngay cả ta có khi cũng không thể khống chế, Mục đạo sư, cẩn thận!
- Mỗi một khắc đều đang cẩn thận!
Mục Vân cười hắc hắc, bước ra một bước.
Cường cường chi chiến, triệt để mở màn.
Truy Phong, Đoạt Mệnh, Lý Trạch Lâm kiếm, phác tố vô hoa, kiếm dài ba thước, mũi kiếm thẳng tắp, phất tay, từng đạo kiếm khí màu xanh tràn ngập lôi đài.
Mục Vân chỉ là đem Thanh Giao Kiếm nắm trong tay, nhìn kỹ Lý Trạch Lâm, tuyệt không dự định xuất thủ.
Bỗng nhiên, Lý Trạch Lâm động.
Kiếm ra nhanh, người càng nhanh!
Chém ra một kiếm, trên lôi đài phong khởi vân dũng, cuồng phong nổi lên, phong thanh nghẹn ngào, kết hợp với kiếm minh lại càng tăng thêm sức mạnh, cuốn lên một trận Kiếm Phong.
Kiếm Phong gào thét thẳng về phía Mục Vân.
Phong này, tránh là không tránh khỏi.
Đã như vậy, chỉ có chiến!
Thanh Giao Kiếm bay lên, Mục Vân không tránh né, trực tiếp tiến lên, chui vào trong long quyển phong kia, chui vào đến nơi quan trọng của Kiếm Phong.
Đinh đinh đinh...
Âm thanh thanh thúy vang lên, kiếm minh xen lẫn phong thanh, trong Kiếm Phong, bóng người Mục Vân hóa thành từng huyễn ảnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nhìn thấy như vậy, hai mắt Lý Trạch Lâm cũng tỏa ra ánh sáng.
Hắn có thể ẩn ẩn cảm giác được, kiếm ý của Mục Vân và Mặc Dương hoàn toàn khác biệt.
Cẩn thận mà nói, kiếm ý của Mục Vân càng bao la hơn tinh thâm, ẩn chứa trong đó một thế khí, đó là thiên địa đại thế.
Kiếm ý của Mục Vân đương nhiên cũng khác với Mặc Dương.
Mặc Dương là kiếm ý đỉnh phong, mà Mục Vân là hư kiếm thế.
Kiếm ý là lĩnh ngộ của bản thân võ giả đối với kiếm, dùng bản thân khống chế kiếm, mà kiếm thế, thì là võ giả thông thấu đối với kiếm, bằng vào thiên địa đại thế để khống chế kiếm.
So sánh người với thiên địa là nhỏ bé cỡ nào.
Hư kiếm thế so sánh với kiếm ý, đương nhiên mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần.
Nhưng mặc dù như thế, Lý Trạch Lâm vẫn có thể chống lại dưới tình huống Mục Vân dùng hư kiếm thế, quả thực là không đơn giản.
Bóng người Mục Vân chui vào trong long quyển phong, Thanh Giao Kiếm nổi lên từng đợt kiếm mang, long quyển phong kia dưới một kiếm lại một kiếm, càng ngày càng yếu, cuối cùng tán loạn.
Ánh mắt Lý Trạch Lâm sáng lên, trong long quyển phong biến mất một lát, sau đó lao thẳng về phía Mục Vân.
Tiếng kiếm reo, đinh đinh rung động giữa hai người.
Mà giờ khắc này, mọi người dưới đài sớm đã nhìn đến si mê.
Cuộc tỷ thí này, nhìn thực sự là quá mức huyền diệu.
Kiếm Lý Trạch Lâm nhanh đến cực hạn, thế nhưng mỗi lần khi sắp chạm vào Mục Vân thì lại bị ngăn cản.
Dần dần, đám người phát hiện, nhanh, không chỉ là kiếm của Lý Trạch Lâm, kiếm của Mục Vân, hình như càng nhanh.
Hai người giao chiến, sát phạt chi khí nồng đậm, kiếm chiêu một chiêu so một chiêu càng khủng bố.
- Phong Khởi Vân Trảm!
Quát khẽ một tiếng, Thanh Giao Kiếm trong tay Mục Vân bay lượn giữa không trung, tiếng xé gió lên, tiếng gió rít gào, âm thanh lốp bốp đâm màng nhĩ người khác.
Mục Vân lần đầu tiên thi triển Vô Tâm Kiếm Phổ tứ thức.
Tiếng gió cường hãn rít gào, trực tiếp hội tụ trên đỉnh đầu Mục Vân, một hư ảnh cự kiếm ngưng kết thành phong, những nơi đi qua, không khí nổ tung.
- Truy Phong Đoạt Mệnh!
Nhìn thấy kiếm này, Lý Trạch Lâm không dám khinh thường, đánh ra vô hoa trường kiếm, ném mũi kiếm ra ngoài.
Phanh...
Hai người va nhau, kiếm khí bức người.
Đăng đăng đăng...
Lý Trạch Lâm lui lại ba bước, mà đổi thành một bên, Mục Vân cũng lui lại ba bước.
Một kiếm này, cân sức ngang tài.
Một màn này làm cho cả đám người kinh ngạc.
Một số người lần đầu tiên nhìn thấy lại có thể có người có thể cân sức ngang tài với Mục Vân.
Phải biết, từ lúc Mục Vân vừa bắt đầu chiến đấu đến bây giờ vẫn luôn nghiền ép đối thủ.
Đồng dạng, một số người cũng là nhìn thấy, lần đầu tiên có người có thể cân sức ngang tài với Lý Trạch Lâm.
Hai người này, nội tình đều rất không tầm thường.
- Ha ha, tốt, thống khoái, đón thêm một kiếm của ta!
Mục Vân cười ha ha một tiếng, tốc độ Thanh Giao Kiếm càng tăng vọt.
- Phá Vân Trùng Thiên!
Vô Tâm Kiếm Phổ đệ nhị thức, Thanh Giao Kiếm xuyên thẳng trời cao, phía dưới cự kiếm, vân vụ tiêu tán.
Trước đó, mỗi một trận tranh tài, Mục Vân đều thi triển võ kỹ chiêu thức trong Mị Ảnh Thần Tông Môn, Vô Thượng Minh Thân, Vương Bá Kim Thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận