Vô Thượng Thần Đế

Chương 2542: Ăn Tát

Lục Thanh Phong cười khổ nói:
- Thật ra, ta phỏng đoán, hắn chính là người của Thần giới, chỉ là đối với thần giới, ta không có hiểu biết gì, cũng không biết...
- Hắn đúng là người Thần giới.
Mục Vân gật đầu nói:
- Hơn nữa, ta cũng vậy.
- Ngươi?
- Đại sư huynh còn nhớ rõ, ta từng nói qua, từ nhỏ đã xuất thế trong một quan tài, không biết cha mẹ, không biết người nhà, từ nhỏ sống chung với sói, tạo nên ta kiêu ngạo cuồng vọng sau này.
Mục Vân cười khổ nói:
- Hiện tại xem ra, hết thảy, còn có rất nhiều chuyện ta không biết.
- Ngươi nói như vậy, ta nghĩ đến một vấn đề.
- Vấn đề là gì?
- Huyết Sát thần giáo.
Lục Thanh Phong mở lời:
- Huyết Sát thần giáo, rất không đơn giản, ta từng có ý muốn xâm nhập vào trong đó, điều tra một phen, thiếu chút nữa bị Huyết Vân phát hiện.
- Có điều tra được cái gì?
- Bên trong Huyết Sát thần giáo có một tòa Huyết Trì, Huyết Trì kia rất cổ quái, rốt cuộc cổ quái ở chỗ nào, ta cũng không nói được.
Lục Thanh Phong nhíu mày nói:
- Chuyện này, ngươi cần chú ý, Huyết Vân kia, cũng không đơn giản.
- Ta đoán hắn có thể cũng đến từ Thần tộc.
Vừa nghe lời này, Lục Thanh Phong trầm mặc.
- Đại sư huynh, mục tiêu hàng đầu của chúng ta trong cuộc đời này chính là tiêu diệt Kiếm môn, kiếm môn không diệt, tâm ta bất an!
Mục Vân nói năng có khí phách.
- Thù của sư tôn, ta một ngày không dám quên.
- Ừm.
Lục Thanh Phong cũng gật đầu nói:
- Việc này, cần phải bàn bạc thêm, bên trong Kiếm môn, có khả năng không chỉ có kiếm Nam Thiên và Kiếm Lưu Vân hai người. Ngươi phải biết rằng, tông môn trong tiên giới, ngoại trừ Vân Minh ngươi, nhà nào không phải tích lũy mấy chục vạn năm, những người biến mất kia, chưa chắc đã chết...
- Ngươi có ý là...
- Ta tra được một ít manh mối, bất quá còn không xác định, trước mắt, quan trọng nhất là tăng cảnh giới ngươi lên, như vậy thọ nguyên mới có thể khôi phục, nếu không sẽ có hạn chế rất lớn.
- Ừm.
Lục Thanh Phong lại nói:
- Trước mắt, Luân Hồi điện của ngươi, cộng thêm Gia Cát phủ Cực Loạn thành, còn có Thính Phong Lâu, cùng với Diệt Thiên Kiếm Tông, Vân Tông. Hơn nữa bên trong Yêu tộc nơi ngươi ở, Cửu Vĩ Tiên Hồ cùng Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhất tộc, có thể nói, xuyên qua Tiên giới, chỉnh đốn lại những thế lực này, diệt sát Kiếm môn, chỉ trong chốc lát.
Nghe được lời này, Mục Vân cười khổ.
- Chút gia sản mà ta tạo dựng mấy năm nay, toàn bộ đều bị ngươi tìm hiểu xong.
- Tiểu tử ngươi làm việc, ta còn không biết?
Lục Thanh Phong lại nói:
- Bất quá ngươi có nghĩ tới hay không, Vân Minh mở ra, nối liền một đường này, như vậy, bên nào trong Tiên giới xảy ra vấn đề, ngươi đều có thể xử lý trước tiên.
- Ta còn đang suy nghĩ, rốt cuộc chuẩn bị liên hợp lại tất cả, hay tụ tập cùng một chỗ, chuyện này, đợi đến khi Vân Trận mở ra mới quyết định.
- Thật ra ta có một ý nghĩ lớn mật.
- Nói đi nghe một chút?
Mục Vân hỏi.
Lục Thanh Phong nói:
- Tiêu diệt Tà Phong Các và Kinh Thiên Môn, nhất thống cực loạn đại địa.
- Ha ha...
Nghe được lời này, Mục Vân đột nhiên cười ha ha.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười ngươi là con giun trong bụng ta, những gì ta nghĩ, ngươi đều biết hết!
Mục Vân cười ha ha nói.
- Giỏi lắm, tiểu tử thúi ngươi dám mắng ta.
Lục Thanh Phong đè lại Mục Vân, quát:
- Hôm nay, ta sẽ để ngươi uống đến khi không dậy được mới thôi.
Dạ nguyệt treo cao, ước chừng đến rạng sáng, bàn rượu mới dần dần tản đi.
Thiên Cực Không vội vàng dìu Mục Vân trở về phòng nghỉ ngơi.
- Mục đại sư, ngài đây là... Đi vào phòng của ai? Thiên Cực Không cười hỏi.
- Ách...
Mục Vân say mắt mông lung, nói:
- Chậc chậc... Ta vừa nghe nói họ tắm cùng nhau, bây giờ ở đâu?
Nghe được lời này, Thiên Cực Không hiểu được.
- Ở chỗ này!
Dưới bảy lần quẹo tám lần rẽ, dẫn Mục Vân đến một căn phòng, Thiên Cực Không rất thức thời lui ra.
Tật Phong hiện tại còn đi theo phía sau Mục Vân, bị Thiên Cực Không kéo đi.
Trên mặt Mục Vân hiện tại lộ ra tươi cười, nụ cười rất quỷ dị.
Hôm nay, tất cả đều say rượu, phải không?
Các nàng cho rằng ta không ngăn cản các nàng, thật sự là để cho các nàng hảo hảo uống một hồi, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Mục Vân cười hắc hắc, thật cẩn thận mở cửa phòng, chui vào trong phòng, lại tiện tay thiết lập một trận pháp nhỏ, cản trở hết thảy tiếng động, lúc này mới đi vào trong phòng.
Tiếng ào ào vang lên, hiện tại, trong phòng, ánh sáng rực rỡ, trong một hồ nước, năm nữ hiện tại mặc sa mỏng, dáng người lồi lõm, có chút mị hoặc.
Mục Vân ùng ục một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận che dấu thân hình.
Năm đạo thân ảnh ở trong hồ nước, tựa hồ chơi đùa rất vui vẻ.
Mục Vân nhất thời nhìn đến ngây người, năm nàng này, mỗi người đều có đặc điểm tư sắc riêng, có chút mê người.
Mục Vân thật cẩn thận tới gần, cuối cùng đi tới bên cạnh hồ nước, ngồi xổm xuống, nhìn một bộ quần áo, trái tim nhỏ thiếu chút nữa muốn bay ra ngoài.
- Ta đến đây, các bà vợ!
Đột nhiên, Mục Vân đột nhiên đứng dậy, dang hai tay ra, đứng bên cạnh hồ nước, nhào vào trong hồ nước.
Phốc một tiếng, nước bắn tung tóe.
Mục Vân nhào vào trong hồ nước, nhất thời, cả hồ nước bắn tung tóe bọt nước, trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Vội vàng đứng dậy, nhìn năm người quanh người, Mục Vân tâm hoa nộ phóng.
- Các nương tử, đợi đã lâu?
Nhìn mấy người, Mục Vân cười hắc hắc.
Dứt lời, Mục Vân lao ra một bước, nhào về phía năm đạo thân ảnh.
Bốp bốp bốp...
Trong nháy mắt, năm tiếng vỗ tay vang lên, phanh một tiếng, đột nhiên truyền ra, cửa bị đẩy ra, một đạo thân ảnh, vọt ra ngoài cửa.
Rầm một tiếng, thân ảnh kia bị đánh ra từ trong phòng.
- Ôi...
Mục Vân kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm giác cả người giống như tan rã, mùi rượu trên người cũng yếu bớt đi không ít.
- Ai, Vân Nhi, ngươi làm gì ở đây?
Đúng lúc này, bên tai có một đạo tiếng hòa ái vang lên, Gia Cát Văn đứng trước người Mục Vân.
- Sư tôn.
Mục Vân vội vàng đứng dậy, nhìn Văn sư, nói:
- Sư tôn, đã trễ như vậy còn chưa nghỉ ngơi.
- Không phải ngươi cũng chưa nghỉ ngơi sao?
Gia Cát Văn nhìn Mục Vân, cười nói:
- Vừa hay, nếu ngươi không nghỉ ngơi, ta có một thứ giao cho ngươi.
- Ồ?
- Mặt ngươi sao vậy?
Nhìn Mục Vân, Gia Cát Văn ngẩn người.
- A?
Mục Vân ngây người, run rẩy cười nói:
- Vừa rồi chúng ta chơi trò chơi, ta thua, bị tát....
- Trò chơi?
Gia Cát Văn nhìn Mục Vân một chút, lắc đầu, cười khổ nói:
- Già rồi, già rồi, người trẻ tuổi các ngươi, thật biết chơi...
- Ha ha...
Mục Vân xấu hổ cười cười, nhìn Văn sư, chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười chua xót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận