Vô Thượng Thần Đế

Chương 2544: Dạ Nguyệt Sênh Ca

- Nếu vi sư là Đế khí sư, tự nhiên không thiếu tài liệu luyện khí, trong Tiên giới này, không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ ta, bây giờ ta có ba vạn năm thọ mệnh, lại đột phá đến Tiên Đế, thọ mệnh hẳn không chỉ gia tăng một vạn năm, đến lúc đó, tuổi trẻ khí thịnh, luyện chế thêm mấy kiện tiên khí Đế cấp, còn không phải đơn giản...
- Sư tôn nói rất đúng.
Mục Vân cười xấu xa nói:
- Nói không chừng càng già càng dẻo dai, nở mùa xuân thứ hai, còn có thể cho ta thêm một đệ đệ.
- Cút!
Mục Vân né tránh, nhìn bốn kiện đế khí, cười hắc hắc nói:
- Đã như vậy, đồ nhi sẽ không khách khí.
Bàn tay vung lên, Mục Vân thu toàn bộ bốn kiện đế khí vào trong ngực.
Lần này, kiếm lời.
- Khụ khụ...
Gia Cát Văn hiện tại che miệng, khụ khụ nói:
- Tiểu tử thúi, bốn kiện đế khí này, đều cho ngươi, dù sao ngươi cũng nên cho ta một chút chỗ tốt chứ, tiểu tử ngươi, hiện tại là vị Đế đan sư duy nhất....
- À. Sư tôn, ngài đây không phải tặng không công sao?
- Ai, sao tiểu tử ngươi lại không biết tốt xấu như vậy?
Gia Cát Văn vừa định mở miệng mắng Mục Vân, Mục Vân lại nhanh chân bỏ chạy mất dép.
- Sư tôn, ta sẽ luyện chế cho ngài âm Dương Huyền Long Đan, đến lúc đó, nhất định sẽ để cho ngài đột phá đến cảnh giới Tiên Đế, mở ra mùa xuân thứ hai.
- Tiểu tử không đứng đắn...
Mục Vân nhanh như chớp chạy trốn, trong lòng lại kích động không chịu nổi.
Bốn kiện đế khí.
Bốn kiện đế khí chân chân chính chính, là bốn kiện đế khí sẽ làm cho cả Tiên giới phát cuồng.
- Cửu đạo Phần Thiên kiếm cùng Cửu Dương Thiên Khương Thương, đối với ta mà nói, quả thực là tuyệt xứng.
- Luyện Ngục Thập Châm, dùng để đánh lén, ám khí, càng làm cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
- Về phần Hàn Băng Vẫn Kiếm, đúng là thích hợp nhất cho Dao nhi....
Mục Vân không ngừng cân nhắc, trở lại trong sân.
Mà hiện tại, một thân ảnh xinh đẹp đứng ở ngoài cửa tiểu viện, đi tới đi lui, có vẻ rất lo lắng.
- Duẫn nhi?
Mục Vân nhìn thấy giai nhân xinh đẹp mặc váy dài màu đen, kinh ngạc gọi.
- Vân lang...
Tiêu Doãn Nhi nhìn thấy Mục Vân trở về, đi tới, hai tay vuốt ve hai má Mục Vân, đau lòng nói:
- Chàng không sao đâu chứ, Vân lang. Lúc ấy chúng ta cũng uống quá nhiều, về sau các tỷ tỷ tỉnh táo lại, cũng rất áy náy...
- Áy náy?
Mục Vân sửng sốt, cười nói:
- Ta thấy chỉ có Duẫn nhi của ta áy náy, bọn họ mới không áy náy.
Mục Vân sờ sờ hai má, nói:
- Hai đạo chưởng ấn sâu nhất, khẳng định là của Tuyết Kỳ sư tỷ cùng Minh Nguyệt Tâm nữ nhân kia, cái đánh không nhẹ không nặng, hẳn là của Dao nhi, về phần hai cái nhẹ nhất, khẳng định là nàng và Cửu nhi.
Mục Vân nắm lấy tay ngọc của Tiêu Doãn Nhi, cười nhạt nói:
- Vẫn là Duẫn nhi tốt nhất, ở đây chờ ta! Hôn một cái.
- Chàng đừng ầm ĩ nữa.
Tiêu Doãn Nhi lấy ra một bình ngọc, nói:
- Mau bôi chút thuốc, bằng không ngày mai không hết sưng, tất cả mọi người nhìn ra, chàng sẽ rất mất mặt.
- Mất mặt? Không mất mặt.
Mục Vân lôi kéo Tiêu Duẫn Nhi, nói:
- Cho dù bôi thuốc, nàng cũng phải vào phòng bôi thuốc cho ta, nơi này đen như vậy...
- Ừm.
Hai người tiến vào trong phòng Mục Vân, ánh đèn còn chưa sáng, Mục Vân lại ôm lấy Tiêu Doãn Nhi.
Trong phòng, làm sao còn lo bôi thuốc, hai người củi khô tạo lửa lớn.
Chi nha một tiếng, đột nhiên vang lên.
Mục Vân hiện tại sửng sốt.
Ai chạy vào phòng hắn ta lúc nửa đêm?
Ám chỉ Duẫn Nhi không nên lên tiếng, Mục Vân cẩn thận tới gần cửa.
Một đạo thân ảnh, thật cẩn thận, đi về phía trong phòng.
- Cửu nhi?
Mục Vân nhìn thân ảnh này, nhất thời kêu một tiếng.
- Tiểu Vân Tử, chàng... Chàng không sao chứ?
Cửu Nhi nhìn thấy Mục Vân, ngượng ngùng nói:
- Thực xin lỗi, ta không phải cố ý, có đau hay không...
- Không đau không đau.
Mục Vân cười cười, nói:
- Nàng đến đưa thuốc cho ta sao?
- Đúng vậy, phòng đen như mực thế, sao chàng không bật đèn?
- Không cần bật đèn, bật đèn ta sợ nàng xấu hổ.
Mục Vân lại kéo Cửu Nhi qua, nói:
- Xin lỗi cũng không phải xin lỗi như vậy, phải có thành ý mới được.
Dứt lời, Mục Vân ôm Cửu Nhi lên, nhảy lên giường.
Trong một đêm, giữa ba người, trận chiến vui vẻ vang lên...
Ngày hôm sau, sáng sớm, trong Gia Cát phủ, một ít người hầu đã sớm dậy quét dọn.
Mục Vân lại lười biếng nằm trên giường, không chịu rời giường.
- Còn không đứng lên sao?
Một trái một phải, Cửu Nhi cùng Duẫn Nhi hai người thúc giục.
- Không đứng dậy được.
Mục Vân có chút ngạo nghễ nói:
- Hiện tại đứng lên làm gì? Dấu bàn tay trên mặt ta còn chưa tiêu, bị người ta nhìn thấy, thật mất mặt.
- Không phải chàng nói là không để ý à?
Duẫn Nhi cười nói:
- Hiện tại sao lại để ý?
Mục Vân nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Duẫn Nhi, nói:
- Năm cái chưởng ấn, ba cái đã tan, còn có hai cái lưu lại trên mặt, ta đi ra ngoài, không bị người cười chết, tốt xấu gì bây giờ ta cũng là Điện chủ của Luân Hồi điện!.
Cửu Nhi hé miệng cười nói:
- Vậy nếu chàng không đứng dậy, chúng ta phải đứng dậy.
Dứt lời, Cửu Nhi lười biếng ngồi dậy, tư thái lười biếng, nhưng lại làm cho tim người ta đập thình thịch, ngay cả Tiêu Duẫn Nhi trong lúc nhất thời cũng nhìn đến ngây người.
- Quên đi, không dậy nổi, khó có được lúc ba người chúng ta tụ tập với nhau, chúng ta nên càng thêm tìm hiểu sâu sắc lẫn nhau mới đúng.
Mục Vân đưa tay giữ chặt hai người, cười nói:
- Hôm nay, ai cũng không thể đi.
Ta...
Đang lúc Mục Vân chuẩn bị mở ra một chương mới trong cuộc đời, một tiếng gõ cửa vang lên.
Phanh một tiếng rơi xuống, tiếng gõ cửa vừa dứt, cửa phòng liền bị người dùng vũ lực phá vỡ.
- Ai vậy?.
- Ta!
Diệp Tuyết Kỳ một thân váy dài màu hồng phấn, đứng ở cửa, nhìn ba người trên giường, ánh xuân chợt tiết ra, hai hàng lông mày lộ ra một tia sát khí bao phủ về phía Mục Vân.
- Ngày hôm qua uống rất nhiều mà vẫn còn có khí lực như vậy, xem ra là một cái tát quá nhẹ.
Diệp Tuyết Kỳ hừ nói:
- Mau rời giường, mấy người đại sư huynh đang chờ chàng.
- Được rồi...
Mặt Mục Vân đỏ lên nói:
- Được rồi, nàng đi ra ngoài trước....
- Ra ngoài làm gì?
Diệp Tuyết Kỳ lại mạnh mẽ nói:
- Có điểm nào trên toàn thân cao thấp của chàng là ta chưa từng thấy qua?.
Vừa nghe lời này, Tiêu Doãn Nhi cùng Cửu Nhi vội vàng nhảy lên, mặc quần áo vào.
Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ.
Sư tỷ chính là sư tỷ, lúc ôn nhu, giống như một con cừu nhỏ, lúc cứng rắn, cũng không thể xem nhẹ.
- Tốt!
Mục Vân đứng dậy, cũng không để ý Diệp Tuyết Kỳ nhìn hắn, mặc quần áo.
Cuối cùng, mặc một chiếc áo choàng màu đen, đội mũ vành che hai má mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận