Vô Thượng Thần Đế

Chương 2556: Thiên âm Tông

- Vân lang.
Đang lúc mọi người trong đại sảnh trợn mắt há hốc mồm, nữ tử cởi mũ sa trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo thanh thuần.
- Tâm nhi.
Nhìn thấy giai nhân trước mặt, Mục Vân nhất thời kinh ngạc, sau đó kinh hỉ không thôi.
Giang hai tay ôm chặt Vương Tâm Nhã, Mục Vân cười ha ha nói:
- Tiểu nha đầu, sao nàng lại ở chỗ này?
Gắt gao ôm Vương Tâm Nhã, Mục Vân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Trong mấy nữ nhân, hắn lo lắng nhất chính là Vương Tâm Nhã.
Vương Tâm Nhã vốn là thiên kim trên tay của Vương gia Nam Vân thành, từ khi đi theo hắn, vẫn chưa từng yên ổn lại, lần trước kiếm môn đại chiến, hắn nhờ Vương Tâm Nhã rời đi Vân Minh, nhưng về sau Vân Minh mở ra Vân Trận, hắn cũng không biết Vương Tâm Nhã có đến Vân Minh hay không.
Chỉ là không nghĩ tới, cư nhiên ở chỗ này đụng phải Vương Tâm Nhã.
Lúc này, trái tim đang treo cao của Mục Vân cuối cùng cũng buông xuống.
- Ta nghĩ rằng, chàng đã quên ta?
Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vân, có chút ủy khuất nói.
- Làm sao có thể chứ.
Mục Vân điểm một cái lên mũi Vương Tâm Nhã, cười nói:
- Đã quên ai, cũng không thể quên Tâm nhi nhà ta, Tâm nhi nhu thuận như vậy, ta phải bảo vệ ở trong lòng bàn tay.
Xoa xoa đầu Vương Tâm Nhã, Mục Vân mỉm cười.
- Ừm.
Vương Tâm Nhã nhào vào trong ngực Mục Vân.
Mặc dù bên cạnh có vài nữ tử, nhưng Mục Vân biết, mấy nữ tử này, mỗi người đều bất đồng.
Vương Tâm Nhã và Tiêu Doãn Nhi thuộc loại yếu ớt một chút, cần hắn che chở.
Mà Tần Mộng Dao, Diệp Tuyết Kỳ thì tương đối độc lập một chút.
Diệu Tiên Ngữ thuộc thể loại nghịch ngợm.
Tóm lại không giống nhau, thái độ cần hắn đối đãi cũng không giống nhau.
Mà giờ phút này, hai cha con Tần Hải Thiên và Tần Hiếu, cằm đều muốn rớt ra ngoài.
Thiếu tông chủ cùng vị tiên sinh này, quen biết?
- Ngồi đi.
Mục Vân giờ phút này thản nhiên phất tay nói.
- Ngồi đi!
Vương Tâm Nhã nhìn cha con Tần Hải Thiên và Tần Hiếu, gật đầu nói.
Hai cha con giờ phút này vẫn đang trong trạng thái mộng bức.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
- Mọi người yên tâm một chút chớ nóng nảy.
Mục Vân cười nói:
- Tâm nhi là thê tử của ta, lần này, chuyện của Thiên âm Tông các ngươi, ta sẽ nhúng tay vào.
Nghe được lời này, trên mặt hai cha con Tần Hải Thiên và Tần Hiếu toát ra một tia vui mừng.
Mọi người ngồi xuống, Mục Vân mở miệng nói:
- Tình huống gì, nói xem?
Tần Hải Thiên đứng lên nói:
- Lần này Kinh Thiên Môn cũng không muốn ra tay với Thiên âm tông chúng ta, dù sao bên trong Thiên âm tông chúng ta cũng có rất nhiều hảo thủ, cho nên bọn họ tan rã chúng ta từ bên trong, Lạc Tường đại trưởng lão cầm đầu một ít trưởng lão, hy vọng Thiên âm Tông chúng ta trực tiếp dung nhập vào trong Kinh Thiên môn, môn chủ hiện tại bị thương nặng, không thể ra mặt xử lý chuyện, cho nên hết thảy mọi chuyện đều do Thiếu tông chủ giải quyết.
- Mà lần này, Thiếu môn chủ Kinh Thiên môn Sở Thiên Phong đến, muốn thông gia với Thiếu tông chủ chúng ta.
- Thông gia?
Nghe được lời này, Mục Vân ngẩn ra.
- Ừm.
Vương Tâm Nhã gật đầu nói:
- Bọn họ muốn thông qua thông gia, tập trung Thiên âm tông chúng ta, đạt được mục đích của mình.
- Thú vị.
Mục Vân cười nhạt nói:
- Muốn cưới vợ ta, cũng phải xem ta có đồng ý hay không.
- Khi nào họ đến?
- Đã đến rồi.
Tần Hải Thiên gật đầu nói:
- Hiện tại ở phủ của Lạc Tường trưởng lão, buổi tối chuẩn bị thiết yến mời chư vị trưởng lão Thiên âm tông, cho nên Thiếu tông chủ tới tìm ta thương nghị, bọn họ rất có khả năng buổi tối sẽ động thủ...
- Hồng Môn Yến.
Mục Vân cười nói:
- Đã như vậy, đi là được.
......
Mà giờ phút này, Phủ Cầm thành, phủ của Lạc Tường trưởng lão.
Tiết Thành Nhân nước mũi đầy mặt, khóc lóc kể lể.
- Đại khái trải qua chính là như vậy, Tần Hiếu kia, tìm một nam tử tam lưu Tiên Vương, giết phụ thân ta, Lạc Tường trưởng lão, việc này không thể cứ như vậy quên đi.
- Làm càn.
Lạc Tường trưởng lão cao lớn, khí tức uy vũ, nhất thời quát:
- Tần Hiếu này, thật sự cho rằng lão tử mình là một trong cửu đại trưởng lão, liền dám làm bậy?
- Đêm nay, ta ngược lại muốn hỏi một chút, Tần Hải Thiên này, tam lưu Tiên Vương hắn tìm tới, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
- Lạc Tường trưởng lão cần gì phải tức giận như vậy?
Mà giờ phút này, trong đại sảnh, một thân ảnh xuất hiện.
Chính là Thiếu môn chủ Kinh Thiên môn Sở Thiên Phong.
Sở Thiên Phong thản nhiên nói:
- Ta thấy Tần Hải Thiên này, cũng là chó gấp gáp nhảy tường.
- Đêm nay, chúng ta cứ đến Thiên âm tông thiết yến, ta ngược lại muốn nhìn, những người này là như thế nào giãy dụa sắp chết.
Khóe miệng Sở Thiên Phong hiện lên nụ cười âm lãnh.
Từ sau khi chuyện xảy ra ở Cực Loạn thành, toàn bộ cực loạn đại địa đều trở nên xao động bất an.
Mục Vân chưa chết, hơn nữa còn trở thành Luân Hồi Điện Chủ, chiếm cứ khu tây bắc cực loạn đại địa.
Kinh Thiên môn bọn họ bên cạnh khu vực tây bắc, nếu Mục Vân tàn nhẫn, muốn tiến công Kinh Thiên môn bọn họ, vậy chuyện sẽ phiền toái.
Mà hiện tại, biện pháp tốt nhất, tự nhiên là quét sạch tất cả thế lực trong địa vực Kinh Thiên Môn bọn họ, chỉnh hợp thực lực, tùy thời chuẩn bị chiến đấu với Luân Hồi điện.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Thiên âm tông đêm nay nếu thức thời còn tốt, không thức thời mà nói, toàn bộ Thiên âm tông, sẽ không còn sót lại chút gì.
Trong lòng Sở Thiên Phong tràn đầy tự đắc.
Chỉ là, nghĩ đến một đạo thân ảnh trong Gia Cát phủ cực loạn thành, trong lòng Sở Thiên Phong nhịn không được nổi giận.
Mục Vân kia, người đã chết vạn năm, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì bây giờ vừa xuất hiện, hay là hào quang vạn trượng? Vẫn còn tỏa sáng như vậy?
Thời đại này, đã không thuộc về Mục Vân, thuộc về một thế hệ mới của thiên chi kiêu tử bọn họ.
- Mục Vân, sớm muộn gì cũng có một ngày, Luân Hồi điện của ngươi sẽ bị Kinh Thiên Môn chúng ta,cắn nuốt ngay cả cặn bã cũng không còn.
......
Mục Vân mang theo Cửu Nhi, Tiêu Doãn Nhi cùng Vương Tâm Nhã ba người, rời khỏi Tần phủ, đi đến Thiên âm tông ở Phủ Cầm thành.
Thiên âm tông nằm trong lúc Phủ Cầm thành, kiến trúc lớn như vậy, đình đài lầu các, tiếng nhạc liên tiếp vang lên.
Hết thảy thoạt nhìn, yên tĩnh lạnh nhạt.
- Tâm Nhi, nàng bây giờ dường như... Cao hơn cảnh giới của ta một chút?
Mục Vân lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Vương Tâm Nhã, thản nhiên nói.
- Cái này còn phải đa tạ chàng.
Sắc mặt Vương Tâm Nhã xuất hiện một chút đỏ bừng, càng lộ ra thanh thuần, nói:
- Ta hơn năm trăm năm qua, ở trong Thiên âm tông, tông chủ dốc lòng dạy dỗ, hơn nữa thiên tư bản thân ta cũng tăng lên một mảng lớn, nếu không năm trăm năm, không có khả năng đạt tới cảnh giới nhị lưu Tiên Vương.
- Ồ? Thiên tư tăng lên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận