Vô Thượng Thần Đế

Chương 2558: Ngũ Độc Ô Xâm Hỏa

Lạc Bân cười hắc hắc nói, đôi mắt nhìn chằm chằm hai chân thon dài của Vương Tâm Nhã.
Khi nhìn thấy Tiêu Doãn Nhi cùng Cửu Nhi, đôi mắt Lạc Bân lại càng không dời được, chỉ còn lại tham lam.
- Ta chính là Thiếu tông chủ của Thiên âm tông, tông chủ có lệnh, gác xếp này, ta có thể tùy ý ra vào, như thế nào? Tôn tử của Đại trưởng lão như ngươi chỉ là thống lĩnh, cũng muốn ngăn cản ta?
Vương Tâm Nhã cường thế nói.
- Ta đương nhiên không dám ngăn cản ngươi.
Lạc Bân cười hắc hắc nói:
- Bất quá mà, ba người bọn họ là ai? Ngươi có thể đi vào, họ không thể.
Dứt lời, tròng mắt Lạc Bân lưu luyến rời khỏi trên người Tiêu Doãn Nhi cùng Cửu Nhi, nói:
- Bọn họ muốn đi vào cũng được, ta muốn kiểm tra... Kiểm tra thân thể bọn họ.
Kiểm tra cơ thể?
Vương Tâm Nhã làm sao nhìn không ra vẻ khác thường trong mắt Lạc Bân, quát:
- Lạc Bân, Thiên âm tông này, ta là Thiếu tông chủ, ngươi cãi lại mệnh lệnh của ta?
- Thiếu tông chủ thì như thế nào? Cũng không phải là thân phận ngươi đè người.
Lạc Bân chưa mở miệng, một đạo thân ảnh lần nữa đi ra.
- Lý trưởng lão.
Nhìn thấy người này, trong lòng Vương Tâm Nhã lại sinh ra lửa giận.
- Trưởng lão, ngươi đến để làm gì?
- Vương Tâm Nhã, thân phận Thiếu tông chủ, cũng không đến mức áp chế thân phận Lý trưởng lão ta chứ?
Lý Trường Thanh cười nhạo nói:
- Ta thân là một trong cửu đại trưởng lão của Thiên âm tông, hẳn là có thể ngăn cản bọn họ chứ?
Lý Trường Thanh nhìn ba người, nhất thời nói:
- Lạc Bân thiếu gia, ngươi muốn kiểm tra, hiện tại có thể lập tức kiểm tra.
- Hắc hắc, được.
Lạc Bân đi lên, nhìn Cửu Nhi cùng Tiêu Doãn Nhi, vuốt cằm cười nói:
- Hai vị giai nhân, cởi áo ra, để cho ta nhìn, trên người có mang theo thứ gì bất lợi cho tông chủ hay không?
- Nhìn kìa?
Ánh mắt Mục Vân giờ phút này lộ ra một nụ cười, nói:
- Được, ta cho ngươi xem thứ càng đẹp.
Dứt lời, bàn tay Mục Vân vung ra, trong nháy mắt, Lạc Bân kêu thảm thiết không ngừng, lăn lộn trên mặt đất.
Lúc đứng dậy, trong hai mắt tràn đầy máu, hoàn toàn mù lòa.
- Đẹp chưa?
Bàn tay Mục Vân hạ xuống, hai thanh ngân châm trong lòng bàn tay biến mất không thấy.
- A...
Lạc Bân giờ phút này kêu lên đau đớn:
- Mắt, mắt của ta, Lỹ Trường Thanh, làm thịt hắn, hắn muốn ám sát tông chủ, làm thịt hắn.
- Ngươi muốn chết.
Không cần Lạc Bân nói, Lý Trường Thanh giờ phút này cũng đã ra tay.
Lạc Bân chính là tôn tử Lạc đại trưởng lão yêu thương nhất, Lạc Tường trưởng lão hiện tại đang đi gần với Kinh Thiên Môn, tương lai nhất định là người đứng đầu Thiên âm tông, hắn hiện tại đang muốn ôm chân Lạc Tường trưởng lão, tương lai cho dù Kinh Thiên Môn thu phục Thiên âm tông, hắn vẫn thuận buồm xuôi gió như trước.
Người này làm hai mắt Lạc Bân bị thương, quả thực là muốn chết.
- Ngươi đến giết ta đi.
Mục Vân giờ phút này lạnh nhạt cười.
Lý Trường Thanh này bất quá cũng là cảnh giới tam lưu Tiên Vương, ở trước mặt hắn, không đáng nhắc tới.
Mục Vân trực tiếp bước ra, bàn tay vung ra.
Phốc phốc phốc, hai tiếng thân thể bị đâm thủng vang lên, đột nhiên, oanh oanh lại là hai tiếng bạo liệt vang lên.
Đầu và trái tim Lý Trường Thanh triệt để nổ tung ra, toàn bộ thân thể, nhất thời ngã xuống đất không dậy nổi.
Tam lưu Tiên Vương, trong nháy mắt mất mạng.
- Xem ra uy nghiêm Thiếu tông chủ Thiên âm tông của nàng không đủ, Tâm Nhi, đã như vậy, ta sẽ giúp nàng gia tăng chút uy nghiêm.
Dứt lời, một tay Mục Vân nhắc Lạc Bân tới gần, thấp giọng nói:
- Lần sau, quản tốt hai mắt mình, đừng nhìn chỗ không nên nhìn.
Phốc xuy một tiếng, thân thể Lạc Bân hoàn toàn không còn sinh cơ.
Mà giờ phút này, bốn phía sân, đám võ giả tiềm phục, không chút nhúc nhích.
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Các ngươi nhớ kỹ, ai mới là Tông chủ, Thiếu tông chủ Thiên âm tông của các ngươi, đừng phá hỏng quy củ.
Dứt lời, Mục Vân vỗ vỗ bàn tay, đi tới trước người Vương Tâm Nhã.
- Đi thôi.
- Ừm.
Vương Tâm Nhã vui vẻ gật đầu.
Bốn thân ảnh, giờ khắc này trực tiếp tiến vào trong gác xếp.
Mà giờ phút này, đã có thám tử lập tức đi bẩm báo...
Theo gác xếp đi xuống đất, bên ngoài một gian mật thất, lệnh bài trong tay Vương Tâm Nhã mở ra mật thất, trong phòng, một cỗ hàn khí nhất thời thổi ra ngoài.
Bốn người không thể không bộc phát chân khí phòng bị, chống lại giá rét.
- Lạnh quá...
Tiêu Doãn Nhi nhịn không được mở miệng nói.
- Bên trong thân thể tông chủ chính là độc tố Ngũ Độc Ô Xâm Hỏa, nếu không có những băng hàn chi khí này áp chế, căn bản không cách nào chống cự.
- Ngũ Độc Ô Xâm Hỏa?
Mục Vân nhíu mày.
- Vân lang có biện pháp cởi bỏ không?
- Khẳng định có!
Tiêu Doãn Nhi cười nói:
- Vân lang hiện tại chính là Đế đan sư, nếu chàng không giải được, thần tiên tới cũng không được!
- Chỉ có nàng hiểu ta.
Mục Vân cười cười, nói:
- Phá giải thì có thể phá giải, bất quá có chút phiền toái.
- Chỉ cần có thể giải là tốt rồi.
Vương Tâm Nhã gật đầu nói:
- Nếu không độc tố lưu lại trong cơ thể sư tôn quá lâu, rất khó thanh trừ, sẽ gây ra phiền toái lớn!.
- Ừm.
Bốn người nói xong, dọc theo thông đạo tiếp tục đi xuống, ước chừng tới độ sâu trăm thước, mới ngừng lại.
Mà giờ phút này, mật thất dưới lòng đất, dài rộng ước chừng trăm trượng, toàn bộ đều là hồ nước.
Chỉ là bên trong hồ nước tản ra hàn khí nhàn nhạt, từng tầng sương mù lượn lờ ở phía trên.
Hơi nước tràn ngập, nhiệt độ trong phòng càng thêm lạnh lẽo.
Mục Vân giờ phút này cũng không có cảm giác gì.
Thiên hỏa cùng dị thủy trong cơ thể hắn tác dụng lẫn nhau, băng hàn khốc nhiệt đối với hắn mà nói, không tính là cái gì.
- Tông chủ.
Vương Tâm Nhã đi lên phía trước, tiếng nước chảy xiết vang lên.
Rầm rầm...
Đột nhiên, một dòng nước càng thêm sáng vang lên, giữa bể nước mật thất, một thân ảnh đột nhiên chui ra từ trong nước.
Mái tóc dài bị hàn thủy làm ướt, tản ra sau lưng, trên hai má trắng nõn, lộ ra một chút đỏ ửng.
Nhất là một thân váy dài màu trắng, bị nước làm ướt, làm nổi bật dáng người hoàn mỹ.
Da thịt trắng nõn, thậm chí lộ ra vài phần mê người.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Mục Vân tán thưởng dáng người thật tốt!.
Nhưng ánh mắt còn chưa kịp nhìn thêm hai mắt, một trái một phải mỗi người đưa hiện một bàn tay, ngăn trở tầm nhìn của hắn.
- Không được nhìn.
- Không được nhìn.
Cơ hồ là đồng thời, Cửu Nhi, Tiêu Doãn Nhi đứng trước người Mục Vân.
- Khụ khụ...
Mục Vân ho khụ, nói:
- Các nàng nghĩ cái gì vậy? Ta là đan sư, Thiên âm tông chủ bị thương, ta là tới cứu người.
Dứt lời, ánh mắt hai nàng nhìn Mục Vân tràn ngập không tin.
- Ta có như vậy...
- Có.
- Có.
Cơ hồ đồng thời, hai nàng mở miệng nói.
- ......
Bạn cần đăng nhập để bình luận