Vô Thượng Thần Đế

Chương 256: Kiên Cường

- Tiếp theo, cao cấp cửu ban sẽ không thể nào tiếp tục thắng một trận!
Ngạn Vân Ngọc vừa dứt lời:
- Trận thứ ba, Lục Vân, ngươi tới.
- Vâng!
Nghe thấy tên là Lục Vân, Tiêu Bất Ngữ cười.
Lục Vân chính là thất lang đệ nhị của cao cấp nhất ban, gần với Trần Vũ Hiên, thậm chí, thực lực của người này còn mạnh mình hơn một bậc.
Sau đó, trận thứ ba, cao cấp cửu ban sẽ thua không nghi ngờ.
- Trận thứ ba, Tiêu Khánh Dư đến lĩnh giáo!
Tiêu Khánh Dư một bước đạp lên lôi đài, nhìn Lục Vân đối diện, cười khổ một tiếng.
Lục Vân, đây chính là chiến lang đệ nhị của cao cấp ban, trước đó, khi hắn còn ở sơ cấp cửu ban, nghe được thanh danh nhiều nhất, chính là gia hỏa này.
Thiên phú cao, thực lực mạnh, cảnh giới Linh Huyệt cảnh lục trọng hậu kỳ huyệt.
Mà hắn chỉ là Linh Huyệt cảnh tứ trọng!
Trong chênh lệch này, không cần phải nói, trời cao đất xa!
Nhưng chênh lệch cảnh giới lớn không có nghĩa là thực lực, Mục đạo sư có thể dùng Linh Huyệt cảnh ngũ trọng tiền kỳ huyệt nội quan, đánh bại thất trọng huyệt thần cung - Lý Trạch Lâm, vì sao hắn không thể?
Dung hợp thánh thú Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân, hắn đã biểu hiện ra hỏa thuật của mình!
Trận chiến này, thắng gần như là không thể nào, nhưng Tiêu Khánh Dư hắn chính là muốn trong không thể nào, cầu ra có thể.
- Chiến!
Quát khẽ một tiếng, Tiêu Khánh Dư xuất thủ, hai con Hỏa Long phun ra ngọn lửa màu xanh, từng viên hỏa cầu nổ tung bay ra.
- Ta đã biết rõ toàn bộ chiêu thức của ngươi, thế nhưng ngươi lại hoàn toàn không biết gì về ta cả, một trận chiến này, không cần chiến, ngươi đã thua!
- Nói hay lắm, thua sao, ta cũng muốn để ngươi nhìn thấy huyết tính của cửu ban!
Tiêu Khánh Dư phi một hơi, khinh thường nói.
Thua sao? Ai không biết, mặc dù trận này nhìn như không khả năng có thắng lợi, thế nhưng bại cũng phải để cho tất cả mọi người nhìn thấy, cửu ban không có một ai là tạp chủng!
- Biết rõ không thể làm mà còn cố, không phải kiên trì không ngừng, mà là ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực hạn!
Lục Vân lắc đầu, bàn tay vung lên, một đạo ba động vô hình, nháy mắt va chạm về phía Tiêu Khánh Dư.
Dao động vô hình kia căn bản không nhìn thấy bất cứ quỹ tích nào, chỉ là đột nhiên, một đầu Hỏa Long trước người Tiêu Khánh Dư không hề có điềm báo trước vỡ ra.
Hỏa diễm tản ra, bay ra bốn phía lôi đài, như pháo hoa nở rộ, ánh sáng chiếu rực rỡ.
Cảnh đẹp như thế, đáng tiếc, cũng không có người thưởng thức.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tụ vào trên thân Lục Vân.
Kia là... Lực lượng gì!
- Sức mạnh của gió!
Mục Vân hơi kinh ngạc nói.
Phong lực, chính xác đến nói, cũng không thuộc về sức mạnh võ giả mà là võ giả dựa vào bản thân kết hợp với thiên nhiên, lĩnh ngộ được phong chi ý cảnh.
Ý cảnh như thế này, giống như kiếm ý, uy lực mạnh mẽ, giết người ở vô hình.
Thử suy nghĩ một chút, một mảnh lá cây, bay trong không trung, có sức gió gia trì, hoàn toàn có thể biến thành một ám khí giết người, xuyên ruột qua bụng.
- Chiêu này, Tiêu Khánh Dư đã gặp nguy hiểm!
Khi nhìn đến Lục Vân bộc phát phong lực trong nháy mắt, Mục Vân đã hiểu, ván này, Tiêu Khánh Dư sẽ thua không thể nghi ngờ.
- Có bản lĩnh?
Tiêu Khánh Dư oán hận nói:
- Có bản lĩnh, ngươi dẫn bạo toàn bộ Hỏa Long của ta đi!
Rầm rầm rầm...
Trong khoảnh khắc, chung quanh thân thể Tiêu Khánh Dư, từng đầu Hỏa Long bộc phát, có tất cả mười hai đầu Hỏa Long, vây quanh toàn bộ thân thể Tiêu Khánh Dư.
Giết!
Thân ảnh Tiêu Khánh Dư lóe lên, vọt thẳng ra.
- Ngu muội vô tri!
Lục Vân thấy Tiêu Khánh Dư vọt tới, trên mặt hắn chỉ có khinh thường.
Tiêu Khánh Dư, quá yếu, cảnh giới thấp, nếu không phải Thanh Hỏa của Thanh Ngọc Kỳ Lân Thú, hắn sớm đã chết không có chỗ chôn.
Vẫy tay một cái, phanh phanh phanh tiếng nổ tung vang lên, mấy đầu Hỏa Long trước người Tiêu Khánh Dư, lần nữa oanh nổ.
Nhưng Tiêu Khánh Dư nhìn Lục Vân như thấy không sợ cái chết, bước chân lại một khắc chưa từng dừng lại.
Cùng lúc đó, mấy quả cầu lửa bên người Tiêu Khánh Dư đột nhiên xuất hiện.
Những quả cầu lửa kia, từng cái quay tròn lên trên không, tổng cổng có bảy quả cầu lửa, hợp thành một vòng, trực tiếp rơi xuống.
- Cút đi!
Nhìn bảy quả cầu kia bay tới, sắc mặt Lục Vân không thay đổi, ngón tay điểm một cái, bảy luồng khí xoáy trước người hắn, ầm ầm tản ra, phân biệt bắn về phía bảy quả cầu lửa kia.
Phanh phanh phanh...
Trong khoảnh khắc, bảy quả cầu lửa, lại oanh nổ.
Từ đầu đến cuối, mỗi một lần công kích của Tiêu Khánh Dư đều căn bản không có tới gần thân thể Lục Vân, mà toàn bộ bị đánh tan.
Đây chính là phong chi ý cảnh!
- Đáng ghét!
Nhìn thấy từng công kích của mình bị ngăn chặn, ánh mắt của Tiêu Khánh Dư lạnh lại.
Hắn không muốn thua, cho dù là đối thủ rất mạnh, mạnh đến nỗi hắn không hề có lực đánh lại.
Nhưng hắn vẫn muốn chiến đấu.
- Long Chi Bào Hao!
Tiêu Khánh Dư quát khẽ một tiếng, toàn bộ mặt ngoài thân thể hắn tầng tầng lớp lớp lấp lánh hỏa ảnh, âm thanh xuy xuy lạp lạp vang lên, khí tức các hỏa ảnh lóng lánh làm người ta sợ hãi.
- Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân Hỏa Thể!
Thấy cảnh này, Mục Vân sửng sốt một chút, lập tức cười khổ.
- Không nghĩ tới, tiểu tử này lại rất mạnh!
Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân Hỏa Thể, cần người dung hợp với Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân tâm ý tương thông, xem ra, trong quá trình giao lưu giữa Tiêu Khánh Dư với Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân đã chiếm thế thượng phong.
Nếu không, Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân sẽ không cam nguyện giao ra bản mệnh chân hỏa cho Tiêu Khánh Dư, để hắn thi triển hỏa thể.
- Thổi? Ngươi không phải có thể thổi sao? Đến!
Tiêu Khánh Dư mở to hai mắt, nhìn Lục Vân, mặt mũi hắn tràn đầy điên cuồng.
Xì xì xì...
Nghe được lời này của Tiêu Khánh Dư, sắc mặt Lục Vân phát lạnh, phong nhận trong tay hắn, xuy xuy lạp lạp bắn ra, toàn bộ đánh về phía thân thể Tiêu Khánh Dư.
Chỉ là, những phong nhận kia chỉ có thể công kích đến mặt ngoài thân thể Tiêu Khánh Dư, đã bị hỏa thể triệt để ngăn trở, cũng không còn cách nào tiến lên chút nào.
- Phong Chi Ai Thương!
Lục Vân quát khẽ một tiếng, sắc mặt hắn lần thứ nhất thay đổi.
Bàn tay hắn vừa nhấc, một đạo long quyển trực tiếp vụt sáng, nhào về phía Tiêu Khánh Dư.
Bị long quyển phong kia bao khỏa, ngọn lửa bao trùm thân thể Tiêu Khánh Dư dần bị thổi bớt, thình thịch nổ tung.
Đông...
Gió biến mất, Tiêu Khánh Dư ầm vang rơi xuống đất, mặt đất bị nện ra một đạo lỗ hổng, Tiêu Khánh Dư máu tươi đầy người, trong miệng bắn ra máu.
- Phế vật!
Lục Vân nhìn Tiêu Khánh Dư ngã xuống đất, chửi nhỏ một tiếng, quay người nhìn về phía đạo sư trọng tài.
- Phế... Vật, ngươi... Là nói chính mình sao?
Chỉ là Lục Vân vừa định để trọng tài tuyên bố kết quả, một bên khác, Tiêu Khánh Dư lại đột nhiên đứng dậy.
- Thế nào? Gấp như vậy, muốn đạo sư trọng tài tuyên bố thắng lợi?
Tiêu Khánh Dư đứng dậy, cười hắc hắc nói:
- Nhanh quá sẽ không thành, ta còn không chưa thua, ngươi gấp cái gì?
Lời của Tiêu Khánh Dư vừa rơi xuống, phi một hơi, phun ra một ngụm máu tươi, mặt ngoài thân thể, hỏa thế càng ngày càng to.
- Phong chi ý cảnh? Ngươi rất mạnh, nhưng ta không thể để cho ngươi thắng, chí ít, ta không thể thua!
Lời của Tiêu Khánh Dư rơi xuống, toàn bộ mặt ngoài thân thể hắn tầng tầng ánh lửa lấp lánh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận