Vô Thượng Thần Đế

Chương 257: Ai Dám Tranh Phong (1)

- Đã thắng không được ngươi, vậy cũng không thể để ngươi thắng!
Tiêu Khánh Dư nói xong, vút qua mà ra.
- Không thể!
Thấy cảnh này, Mục Vân bước ra một bước, bay lượn về phía lôi đài.
Chỉ là đã muộn!
Oanh...
Một tiếng nổ đùng đoàng vang lên, toàn bộ võ đài chấn động như đất rung núi chuyển, lôi đài hoàn toàn nổ tung.
- Hỗn đản!
Nhìn lôi đài vỡ ra, phía trên toàn bộ đấu trường khắp nơi oanh động, đây là tranh tài? Làm sao giống như hoàn toàn không muốn sống?
Tia sáng vụn vỡ tản ra, Mục Vân hưu một tiếng chui vào đến trong sương khói, sau một lát, một bóng người, bị hắn ôm ra.
Giờ phút này, mạch máu toàn thân trên dưới Tiêu Khánh Dư đã nổ tung, máu bị ngọn lửa nướng thành màu đỏ sậm, mùi máu tanh, tràn ngập toàn thân.
Không nói hai lời, Mục Vân dùng linh hồn lực thăm dò vào đến trong thân thể Tiêu Khánh Dư.
- Súc sinh, ngươi đi ra cho ta!
Mục Vân quát trong đầu Tiêu Khánh Dư.
- Không thể trách ta, là hắn nhất định phải làm như thế.
Trong đầu, âm thanh Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân vang lên.
- Ồ? Thật sao?
Mục Vân quát lạnh nói:
- Súc sinh, ta biết ngươi đang nghĩ gì, nếu hắn chết rồi, ngươi sẽ được tự do? Thế nhưng ta cho ngươi biết, hắn chết rồi, Mục Vân ta đời này để ngươi sống trong Thông Tiên Đỉnh, linh hồn ngươi đời đời kiếp kiếp bị dày vò, để ngươi muốn sống lại là một suy nghĩ xa vời.
- Đừng...
Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân nhớ đến lần trước, nó bị tra tấn trong Thông Tiên Đỉnh, lập tức hoảng sợ.
- Không muốn? Không muốn, vậy nên ngoan ngoãn cho ta, bảo đảm hắn không chết, không phải vậy, ta nhất định để ngươi biết, cái gì gọi là so chết còn thống khổ hơn.
- Vâng, vâng, vâng!
Thông Tiên Đỉnh dày vò với linh hồn, hắn vô cùng rõ, đối mặt với Tiêu Khánh Dư, hắn khả năng còn có thủ đoạn có thể đùa nghịch, nhưng đối mặt với Mục Vân, hắn không có lựa chọn nào khác.
Linh hồn lực rời khỏi trong thức hải Tiêu Khánh Dư, Mục Vân lập tức điều động linh dịch trong cơ thể, toàn bộ quán thâu đến trong thân thể Tiêu Khánh Dư.
- Mục đạo sư...
- Không sao, tạm thời hôn mê, hiện tại trước không nên động vào, để chính hắn tự khôi phục.
Mục Vân hiểu, hiện tại chỉ có thể để Thanh Ngọc Hỏa Kỳ Lân chữa thương cho Tiêu Khánh Dư, hắn mới có thể luyện chế đan dược, cho Tiêu Khánh Dư uống vào.
- Dư nhi...
Ngay vào giờ phút này, một tiếng hô hoán vang lên.
Trong đám người, một đạo thân ảnh đầy đặn, lập tức vọt tới.
Niệm Linh Căng!
- Mục Vân, Dư nhi ta đã xảy ra chuyện gì? Một cuộc tranh tài, ngươi lại để Dư nhi liều mạng như vậy?
Niệm Linh Căng nhìn Mục Vân, quát:
- Mục Vân, ngươi đã cứu Dư nhi, ta cảm kích ngươi, nhưng bây giờ, ngươi bức hắn đến mức độ này, nếu Dư nhi xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi.
- Nương...
Ở nơi xa, khi Tiêu Doãn Nhi nhìn thấy một màn này, cũng vội vàng chạy tới.
- Ngậm miệng, ngươi nói thêm nữa một cái, ta để cha ngươi nhốt ngươi, tin hay không?
Lời của Niệm Linh Căng vừa rơi xuống, không có nhìn Mục Vân, muốn ôm lấy Tiêu Khánh Dư rời đi.
- Bây giờ ngươi động đến hắn một chút, hắn lập tức sẽ chết!
Một lời lạnh lẽo truyền ra trong miệng Mục Vân.
- Ngươi uy hiếp ta?
- Ta lười nói với ngươi, ta chỉ nói một lần, có tin hay không tùy ngươi, Niệm Linh Căng, ta đã bỏ qua cho ngươi một lần, không phải vì ngươi là nương của Tiêu Khánh Dư, học viên của ta, nói không chừng hiện tại ta đã đánh ngươi cho hả giận.
- Ngươi...
Nghe được lời của Mục Vân, Niệm Linh Căng dâng lên lửa giận.
Nhưng nàng nhìn dáng vẻ thê thảm của Tiêu Khánh Dư, cuối cùng lại nhịn xuống.
- Tranh tài tiếp tục!
Mục Vân xoay người, hắn nhìn đám người cao cấp cửu ban, lạnh nhạt nói.
Ai cũng nghe ra ngữ điệu trong miệng Mục Vân, mang theo rất nhiều tức giận.
- Trận thứ ba, cao cấp nhất ban thắng!
Trên sân, trọng tài đạo sư tuyên bố.
Cao cấp nhất ban thắng?
Dựa vào cái gì!
Nghe được lời này, toàn bộ cao cấp cửu ban tức giận.
Giờ phút này, toàn thân Tiêu Khánh Dư bị tổn thương, hôn mê, nhưng Lục Vân cũng không khá hơn chút nào, mà lại, giờ phút này Lục Vân cũng đã ngất đi, dựa vào cái gì tuyên bố nhất ban thắng?
Lần này, đáy lòng Mục Vân rất tức giận, đã hoàn toàn bùng nổ rồi!
- Hai người đồng thời hôn mê, vì sao tuyên án cao cấp nhất ban thắng được?
- Ta là trọng tài đạo sư, chẳng lẽ lời ta nói không tính sao?
Trọng tài trưởng đứng kiên cường trước mặt, nhìn Mục Vân, quát.
- Ngươi là trọng tài, ngươi tuyên bố chính là đúng sao? Hai người đồng thời hôn mê, không phải là hoà sao?
- Mục Vân, ngươi đừng kiếm chuyện!
Ngay vào giờ phút này, La Phù đứng dậy, nhìn Mục Vân quát:
- Trọng tài tuyên bố là công bình nhất, nếu ngươi không phục, có thể không tham gia tranh tài!
Không tham gia tranh tài?
Mẹ nó trời ơi!
- Tốt, không tham gia tranh tài, hiện tại, ta rời khỏi tranh tài!
Mục Vân hất tay áo lên, quát:
- Toàn bộ học viên cao cấp cửu ban, đi theo ta!
- Mục Vân, ngươi lật trời, quy tắc học viện, ngươi không đặt ở trong mắt sao?
- Ta không nghe thì sao!
Mục Vân quay người trở lại, nhìn La Phù, quát:
- Tranh tài không công bằng như thế, tham gia có ý nghĩa gì? Ngươi lão già này, lão tử không tham gia, ngươi có thể làm gì được ta!
Mục Vân đã hoàn toàn bùng phát lửa giận.
- Ngươi mắng ta?
- Ta mắng ngươi đó, cái đồ mắt mờ như thế nào? Kết quả còn ở đó, ngươi không nhìn thấy sao?
Một hơi này, Mục Vân nhất định phải tranh.
Tiêu Khánh Dư tình nguyện bỏ qua mạng sống, cũng muốn đổi lấy thắng lợi, hắn thân là đạo sư, một trận chiến này là thế hoà, hắn sẽ không để sự trả giá của Tiêu Khánh Dư trở thành nước chảy xuôi.
La Phù này rõ ràng có ý đồ đen tối với Ngạn Vân Ngọc, từ bắt đầu chỉ cho năm người tham gia trận đấu, đã tính toán.
Mục Vân có thể chịu, nhưng các học viên khổ cực đánh tới một bước này, một trận tranh tài, hắn cũng sẽ không từ bỏ, mỗi người trả giá, hắn đều đặt ở trong mắt.
Trận chiến này, nhất định là hoà!
- Ha ha... La viện trưởng, không cần tức giận, đã như vậy, một ván này, cao cấp nhất ban ta tạm lui một bước, xem như hòa.
Ngay vào giờ phút này, Ngạn Vân Ngọc đứng dậy cười ha hả nói.
Cao cấp nhất ban, tạm lui một bước, xem như hòa?
- Ngạn Vân Ngọc, ngươi, còn có thể có chút mặt mũi sao?
Một đạo tiếng quát, đột nhiên vang lên.
Ngón tay Mục Vân chỉ vào Ngạn Vân Ngọc, cười lạnh nói:
- Thân là chủ nhiệm đạo sư cao cấp nhất ban, thật không nghĩ tới, ngươi lại dựa vào thủ đoạn này, mất hết thể diện bò lên.
- Thế nào, ván đầu tiên để Bạch Tiểu La ra sân để đánh thương Mặc Dương, ngươi rất sợ cửu ban chúng ta thắng các ngươi thật sao? Bốn cá nhân tham gia trận đấu, bảy trận phân thắng thua, ngươi còn bó tay bó chân như thế?
- Ta cho ngươi biết, Ngạn Vân Ngọc, ngươi chính là sợ lớp ta mạnh!
- Mục đạo sư, hi vọng ngươi nói chuyện chú ý chút, ta đã nhượng bộ, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Lôi Phong viện, cũng không phải Thổ viện của Mục gia ngươi, mặc ngươi làm mưa làm gió!
Sắc mặt Ngạn Vân Ngọc phát lạnh, quát.
- Ngươi nhượng bộ? Ta cần ngươi nhượng bộ sao?
Mục Vân khinh thường nói:
- Ba trận tranh tài, hai trận thủ thắng, một trận hoà, cao cấp nhất ban ngươi, rất lợi hại phải không?
- Ngươi...
- Không phải sao? Lục Vân đứng thứ hai lớp ngươi, cũng có thể làm cho học viên của ta liều mạng lưỡng bại câu thương, ngươi cho rằng, ngươi có thể thắng được tranh tài sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận