Vô Thượng Thần Đế

Chương 2598: Linh Nguyệt Huyền (1)

- Ồ!
Tuy rằng không rõ Mục Vân có ý gì, nhưng Diệp Tuyết Kỳ vẫn làm theo.
Màn đêm buông xuống, Diệp Tuyết Kỳ đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
- Thật cường đại.
Diệp Tuyết Kỳ nhịn không được mở lời:
- Cảm giác lực lượng cuồn cuộn không ngừng, cũng không phải lực lượng bản thân, mà là tinh nguyên dẫn động lực lượng thiên địa, tụ tập vào trong cơ thể ta, Tiên Vương nhất lưu cảnh giới, lần thứ hai tăng lên một ít....
- Làm thế nào có thể xảy ra?
Nhìn Mục Vân, Diệp Tuyết Kỳ không khỏi kinh ngạc.
Mục Vân bây giờ giống như một món khí cụ, đạt được tinh nguyên của hắn, có thể nhanh chóng tăng lên.
Nghe có vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng đó là sự thật.
- Có lẽ ta trời sinh dị chủng!
Mục Vân cười nói.
- Đừng đánh rắm.
Diệp Tuyết Kỳ mắng một câu.
- Tả huyết quỷ nhãn, Thiên La chi tâm, thánh chi tả thủ, ba cái hợp nhất, thật giống như thông suốt thân thể của ta, khiến cho huyết mạch trong cơ thể sinh ra biến hóa mãnh liệt.
Nghe được lời này, Diệp Tuyết Kỳ gật đầu.
- Có lẽ có liên quan đến chàng thân là con của Thần tộc.
- Có lẽ như thế.
Mục Vân cười cười nói:
- Cứ như vậy, mấy người các nàng tăng lên sẽ được cải thiện thật lớn.
- Chuyện này, cũng không thể để cho nữ nhân khác biết, nếu không ngày sau, không biết rốt cuộc sẽ có bao nhiêu nữ nhân dán vào chàng.
Diệp Tuyết Kỳ đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở lời:
- Ta hiểu rồi, khó trách Minh Nguyệt Tâm vẫn đi theo chàng, khẳng định là nàng nếm được sự tuyệt vời của thân thể chàng.
- Hơn nữa, nữ nhân này được phụ thân ta ủy thác, nàng chính là Thủy Thần chuyển thế, không kém vị Cửu Mệnh Thiên tử là ta đây, nữ nhân này gọi là Thủy Thần, tuy ta vẫn không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết kiếp trước, người này lưu lại rất nhiều địa phương ở Tiên giới, cho nên mỗi lần nhìn thấy nàng, thực lực của nàng đều tăng lên một mảng lớn.
- Ừm.
Hai mắt Diệp Tuyết Kỳ lóe ra, nhìn Mục Vân, càng phát ra ánh sáng.
- Tại sao lại nhìn ta như vậy?
- Không sao đâu.
Diệp Tuyết Kỳ đỏ mặt, nói:
- Thừa dịp hiện tại chỉ có ta ở đây, ta muốn vắt khô chàng.
Dứt lời, Diệp Tuyết Kỳ xoay người mà lên...
Một đêm không dừng lại, ngày hôm sau, sáng sớm, hai người lại xuất phát.
Cả người Diệp Tuyết Kỳ thoạt nhìn, hoàn toàn không giống, tỏa sáng hơn một chút.
Ngược lại Mục Vân, bịt mắt, thoạt nhìn cũng chán nản hơn rất nhiều.
Vì tăng thực lực, Diệp Tuyết Kỳ dùng mọi thủ đoạn, các loại chiêu thức, thay phiên nhau oanh tạc một lần, lần này, ngược lại Mục Vân tự mình nhận thua.
Hai đạo thân ảnh đi về phía trước, phía trước, mênh mông vô bờ, thỉnh thoảng xuất hiện một ít thôn trang, thoạt nhìn rất rách nát, bao nhiêu năm không có người ở.
Mà lần này, mắt trái biến hóa, khiến cho Mục Vân cảm giác, đối đãi những sự vật, ánh mắt càng thêm rõ ràng hơn so với hồn thức.
- Rốt cục có một ít biến hó!.
Mục Vân đi tới phía trước, nhìn xa xa, mở lời.
- Làm sao vậy?
- Phía trước có một tòa thành, hơn nữa, còn có người, còn không ít người.
Mục Vân thản nhiên cười nói:
- Đi vào xem một chút?
- Tốt thôi!
Diệp Tuyết Kỳ cười nói:
- Vừa hay, ta cũng muốn thử xem, lần tăng lên này rốt cuộc lớn bao nhiêu.
- Nàng là thăng cấp, nhưng ta mệt mỏi.
Hai người nói xong, đi về thành trì phía trước.
Trên tường thành kia, có thể thấy, mấy đạo thân ảnh đứng vững, tựa hồ điều tra tình huống bốn phía.
Mà trong thành, từng cỗ khí tức cường hoành, phóng lên trời.
Tả huyết quỷ nhãn của Mục Vân hiện tại thấy rõ ràng.
Những biến hóa này, quả thực làm cho hắn kinh ngạc không thôi.
- Có người tới.
Trên tường thành, một tiếng nói vang lên.
- Có thể nhận ra ai không?
Một người khác mở lời.
- Có thể.
Bàn tay người nọ run rẩy, nói:
- Mục Vân.
Dứt lời, một người khác ngẩn ra, thân ảnh chợt lóe, biến mất trên tường thành.
Không bao lâu, một thân ảnh khác xuất hiện trong một tòa phủ đệ trong thành trì.
- Thiếu môn chủ.
Ở trước người hắn, một nam tử mặc trường sam màu xanh nhạt, hai tay chắp sau, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó.
- Làm sao vậy?
- Mục... Mục Vân đang đến.
- Ừ?
Nghe được lời này, vẻ mặt Chu Vô Khuyết ngẩn ra.
- Mục Vân?
Khóe miệng Chu Vô Khuyết mang theo một nụ cười.
- Thiếu môn chủ, Mục Vân này, không thể khinh thường, cảnh giới Tiên Vương nhị lưu, đã chém giết An Thiên Vũ cùng Kỷ Trung Thông!
Bên cạnh Chu Vô Khuyết, rõ ràng là Nhị nguyên chủ Chúc Kình Thiên, và Đại nguyên chủ Chu Nguyên Sơn của Cửu Nguyên Tiên Môn.
- Ta chưa bao giờ xem thường người khác.
Chu Vô Khuyết cười nói:
- Chẳng qua, Kỷ Trung Thông cùng An Thiên Vũ, ta cũng có thể dễ dàng chém giết, đây cũng không tính là việc khó.
- Vô Khuyết, tốt nhất không nên xem thường hắn.
Chu Nguyên Sơn cũng mở lời:
- Thần Tuyển chi tử, bản thân chính là thần mệnh, nhưng ngươi hiện tại còn chưa thành thần, Mục Vân này, kiếp trước kiếp này, mấy lần chưa chết, không thể xem thường.
- Ta biết, nhị thúc, ta chỉ muốn cùng hắn hợp tác.
Chu Vô Khuyết cười nhạt nói:
- Triệu Nham Minh không phải cũng ở chỗ này sao? Gọi hắn đến gặp mặt là được.
- Ừm.
Chu Vô Khuyết nhìn ngoài cửa, cười nhạt nói:
- Mục Vân, từ nhỏ đã nghe tin đồn của hắn lớn lên, vẫn chưa từng thấy qua chân nhân, thật muốn nhìn, rốt cuộc là bộ dáng gì.
Bên kia, Mục Vân cùng Diệp Tuyết Kỳ hai người tiến vào trong thành.
Giờ khắc này, trong thành trì, cũng không có tình huống rất nhiều võ giả giao thủ, huyết chiến với nhay, mọi người tựa hồ bình an vô sự, nhưng những người này, tựa hồ ở chỗ này dừng lại mấy ngày, điều này ngược lại rất kỳ quái.
Họ dường như đang chờ đợi một cái gì đó!
Bá bá bá......
Hai đạo thân ảnh vừa mới tiến vào trong thành, từng tiếng phá không tại hiện tại đột nhiên vang lên.
Mục Tiên Vương.
Một đạo thân ảnh dừng lại, nhìn Mục Vân, trong mắt mang theo mỉm cười.
- Ngươi là ai?
Mục Vân nhướng mày, nhìn người tới, thản nhiên nói.
- Tại hạ Thiếu môn chủ Cửu Nguyên tiên môn, Chu Vô Khuyết.
Nhìn thấy Mục Vân, Chu Vô Khuyết cười nói:
- Đã sớm nghe qua đại danh Mục Tiên Vương, thật sự trăm nghe không bằng một thấy.
- Xin lỗi, hình như ta không biết ngươi.
Mục Vân nhìn thoáng qua Chu Vô Khuyết, xoay người muốn rời đi.
- Không biết, hiện tại không phải đã quen sao?
Chu Vô Khuyết lần thứ hai cười nói.
- Nói vậy Mục Tiên Vương cũng nhìn ra nơi này rất yên tĩnh, mọi người ở chung bình an, đây là bởi vì nơi này có một chỗ thật cổ quái, tất cả mọi người bó tay vô sách, cho nên, ta nghĩ Mục Tiên Vương nhất định có hứng thú.
- Ồ? Ở đâu?
- Địa phương nào, chi bằng chúng ta chờ một chút, còn có người chưa tới.
Chu Vô Khuyết dứt lời, từng tiếng vang vang lên.
Mấy đạo thân ảnh, hiện tại chạy tới.
Cầm đầu hai người, một người trong đó, Mục Vân ngược lại không xa lạ.
- Triệu Nham Minh, lại là ngươi.
- Mục Tiên Vương tựa hồ có địch ý rất lớn đối với ta!
Triệu Nham Minh cười nhạt nói:
- Mục Tiên Vương, ta giới thiệu cho Ngươi một chút, vị này chính là thiếu tộc trưởng Hỏa Ngọc Tử của Yêu tộc Hỏa Vân Thánh Hổ nhất tộc.
Hỏa Ngọc Tử kia, dáng người to con, một đầu tóc đỏ, thoạt nhìn làm cho người ta có một loại cảm giác tính cách nóng nảy.
- Mục Tiên Vương.
Nhìn thấy Mục Vân, Hỏa Ngọc Tử hành lễ.
- Mục Tiên Vương, Chu Vô Khuyết đã nói với ngươi, nơi này quỷ dị, chúng bây giờ ta mang ngài đi xem một chút.
- Tốt.
Mục Vân hiện tại ngược lại buông lỏng cảnh giác, hắn hiện tại đã là cảnh giới Tiên Vương nhất lưu, không e ngại mấy người, còn nữa, ba trăm Huyết Vệ, cũng không phải bài trí.
Đoàn người hiện tại đi về phía trong thành.
Trong khi đó, trong một ngôi nhà trong thành.
- Mục Vân tới rồi?
Vân Lang đứng dậy, hừ nói:
- Tên này, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?
- Cùng hắn tới chính là Diệp Tuyết Kỳ, chỉ có hai người bọn họ, Vân huynh, chúng ta có muốn hay không, trực tiếp...
- Vậy ngươi đi đi.
Vân Lang hừ nói:
- Mục Vân này, thủ đoạn thực lực đều nhất đẳng nhất, hiện tại trên người còn có Đế cấp tiên khí, ta cũng không nắm chắc đối phó hắn, trừ phi là thêm Huyết Vô Tình.
- Người của Huyết Vực không đáng tin cậy.
- Vậy ngươi có đáng tin cậy không?
Vân Lang hừ nói.
- Ta sắp tiến vào thần giới, cùng hắn dây dưa ở đây, có ý nghĩa gì? Mục Vân hắn dù có năng lực thông thiên, muốn tiến vào thần giới, cũng là vạn nan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận