Vô Thượng Thần Đế

Chương 2603: Khí phù huyền ảo

Triệu Nham Minh thở dài một hơi, nói:
- Mục Vân này, thật đáng sợ.
Ba người nhất thời căm như hến.
Mà hiện tại, Mục Vân cầm trong tay cửu đạo Phần Thiên kiếm, đi trong mười mấy người, ứng đối tự nhiên, thỉnh thoảng một gã trưởng lão Linh Các chết, nương theo người càng ngày càng ít, Linh Uyên cũng chột dạ.
- Rút đi!
Linh Uyên khẽ quát một tiếng, nhịn không được nói.
Nếu không đi, có thể sẽ chết hết.
- Chạy? Các ngươi chạy đi đâu?
Mục Vân nhìn thấy cảnh này, lại hừ lạnh nói:
- Hôm nay, ai cũng không đi được.
Dứt lời, cửu đạo Phần Thiên kiếm mang theo từng đạo kiếm quang, vào hiện tại, hào quang bắn ra bốn phía.
- Cửu Quyết Thiên Mệnh Trảm.
Một kiếm, vung ra, kiếm khí tung hoành, từng đạo thân ảnh hóa thành thi thể.
Cảnh tượng nhất thời yên tĩnh lại.
Vẻ mặt ba người Chu Vô Khuyết tái nhợt.
- Cửu Quyết Thiên Mệnh Trảm, ta từ nhỏ đã nghe nói uy năng một kiếm của Mục Tiên Vương, thật sự trăm nghe không bằng một thấy.
Triệu Nham Minh kinh ngạc nói.
- Xem ra, xem thường Mục Vân, thật sự sẽ phải trả giá đắt, chúng ta đều tồn tại sắp rời khỏi Tiên giới, cần gì phải đi lẫn vào chỗ nước đục này?
Chu Vô Khuyết vừa nói lời này, mấy người đều gật gật đầu.
Mà hiện tại, Mục Vân hạ thân xuống, nhìn mấy người.
- Các ngươi có thể tùy tiện truyền tin tức ra ngoài, Linh Uyên bị ta chém giết, Linh Xương cũng bị ta giết, tốt nhất để cho Linh Thanh Thiên cùng Linh Cửu Thiên biết.
Dứt lời, Mục Vân lại nói:
- Ta có nắm chắc nhất định có thể phá vỡ bức tượng khổng lồ này, bất quá hôm nay không có thời gian, ngày mai lại nói đi.
Dứt lời, Mục Vân xoay người rời đi, lưu lại một đám người, hoàn toàn không biết làm sao.
- Điều này có nghĩa là gì?
Hỏa Ngọc Tử sửng sốt:
- Chúng ta truyền tin tức ra ngoài? Tên này, thật sự không sợ Linh Cửu Thiên thẹn quá hóa giận?
- Ta đoán chừng, hắn nói như vậy, chính là như thế này.
Chu Vô Khuyết cười nói:
- Lần này, thú vị rồi...
- Vậy chúng ta phải làm gì?
- Đương nhiên là trợ giúp.
Ba người thương nghị xong, cũng rời khỏi nơi này, Mục Vân nói có biện pháp, vậy hẳn là có biện pháp.
Họ chờ đợi ở đây, không có ý nghĩa.
Mà cùng lúc đó, bên kia, bên trong thành.
- Linh Uyên chết rồi sao?
Sắc mặt Vân Lang tái mét.
- Phế vật này.
Từ từ, Vân Lang mở lời.
- Vân huynh, chúng ta làm sao bây giờ?
- Có thể làm gì?
Vân Lang quát:
- Lúc đầu là tính toán cùng Linh Uyên ra mặt, có thể làm cho Mục Vân có điều kiêng kỵ, nhưng hiện tại, tên ngu xuẩn này tự mình đi ra ngoài tìm chết.
- Vậy chúng ta...
- Triệu tập đệ tử trong cổ thành, nhìn có bao nhiêu người, bên trong bức tượng khổng lồ kia, ta luôn cảm giác được có bí mật liên quan đến toàn bộ tượng đá, nếu bị Mục Vân vô duyên vô cớ chiếm được, vậy hành động lần này của chúng ta, sẽ bị hạn chế cực lớn.
Vân Lang lần nữa nói:
- Nhớ kỹ, để cho bọn họ đều thành thật một chút, bằng không, chết cũng là đáng đời.
- Vâng.
Nhìn xa xa, Vân Lang lạnh lùng nói:
- Mục Vân, ngươi, thật uy phong.
Trong cổ thành, dần dần, từng đạo thân ảnh bắt đầu tụ tập.
Mọi người đang thảo luận, không thể nghi ngờ là về cái chết của Linh Uyên.
Linh Uyên, là Phó các chủ của Linh các, trong Tiên giới, đó là danh tiếng hiển hách, so với những Nguyên chủ Cửu Nguyên tiên môn, cùng với những Giáo chủ Huyết Sát thần giáo lợi hại hơn nhiều.
Nhưng lợi hại hơn nữa thì có biện pháp gì?
Cuối cùng, vẫn bị Mục Vân giết chết.
Hơn nữa Mục Vân còn phát ra lời, truyêng tin tức này rộng rãi ra, đây là công nhiên khiêu khích.
Rốt cuộc là cái gì xúc động điểm mấu chốt của Mục Vân, khiến cho Mục Vân giận dữ như vậy.
Mọi người không biết, chỉ có thể lén lút nghị luận.
Hiện tại xem ra, tựa hồ ngoại trừ Tiên Đế, không ai có thể hạn chế được Mục Vân.
Trong thành cổ, trong sân nhỏ.
Mục Vân thở ra một hơi, đứng dậy.
- Một ngày hai lần, là cực hạn của ta...
- Không sao, sư tôn, ta có thể chờ được.
Diệp Thu cười nhạt nói:
- Lần này có thể gặp lại sư tôn, ta đã rất thỏa mãn.
- Tiểu tử thúi...
Mục Vân nhìn Diệp Thu, trong lòng có trăm ngàn loại tư vị dâng trào.
Thương thế trên người Diệp Thu nói là do đám người Vân Lang, Huyết Vô Tình ban tặng, nhưng nếu không phải hắn, Diệp Thu cũng sẽ không chịu ủy khuất này.
Hiện tại xem ra, Vân Lang lúc đầu cùng Huyết Sát thần giáo chính là một mạch, trăm phương ngàn kế, để lừa gạt hắn.
Hơn nữa, nếu Huyết Kiêu không chết, chuyện này càng thêm khó tin...
- Ồ, đúng rồi, ngươi lĩnh ngộ Vô Ngã kiếm đạo, bộ dáng gì, cho ta xem...
- Ừm.
Diệp Thu đứng dậy, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay. Nhất thời, trong tiểu viện, một cỗ khí tức mênh mông lấp lánh, chen chúc mà ra.
Hơi thở cường đại lóe lên. Trong nháy mắt này, Mục Vân chỉ cảm thấy, trong tiểu viện chỉ còn lại một mình Diệp Thu, ngay cả thân thể của mình cũng không nhìn thấy.
Một cỗ khí tức này, làm cho Mục Vân sinh ra một cảm giác tim đập nhanh.
- Sư tôn, thế nào?
- Không tệ.
Mục Vân cười nói:
- Kiếm đạo, ngưng kết kiếm giới, kiếm đạo vô ngã của ngươi, vứt bỏ chính mình, tản mát ra uy lực cường đại, bao phủ, người bên ngoài căn bản điều tra không được mình rốt cuộc ở nơi nào, ngược lại có chút hương vị giống nhau cùng Tịch Diệt kiếm đạo của ta.
- Ừm.
- Được rồi, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai có việc chính phải làm.
- Được.
Dứt lời, Diệp Thu được Linh Nguyệt Huyền dìu trở lại phòng. Mục Vân ngồi trong tiểu viện, thật lâu sau không nói.
Hắn đang suy nghĩ.
Tự hỏi về những rắc rối tiềm ẩn trên người Diệp Thu.
Hai mắt Diệp Thu bị huyết mạch lực đả thương, hắn nhất định phải tìm được một loại đan dược, chữa khỏi tốt hai mắt Diệp Thu.
Hắn không thể để cho đồ nhi của mình trở thành một người mù.
Trong đầu Mục Vân, bắt đầu tính toán...
Vô Cực Đoạt Thiên đan cùng âm Dương Huyền Long đan, đều là phương thuốc hắn tự mình lĩnh ngộ ra, nhờ đó hắn cũng trở thành một gã Đế đan sư.
Hắn tin tưởng mình nhất định sẽ có biện pháp.
Hạ quyết tâm, Mục Vân nhìn về phía trước, thở ra một hơi thật sâu.
Một đêm không nói gì, ngày hôm sau, Mục Vân dẫn Diệp Thu tới trước tượng khổng lồ.
Mục Tiên Vương.
Đám người Triệu Nham Minh, Chu Vô Khuyết, Hỏa Ngọc Tử giờ khắc này đã chờ đợi.
- Bắt đầu đi.
Mục Vân thản nhiên nói.
Hắn đi tới, cẩn thận điều tra tượng khổng lồ.
Từng đạo khí phù dây dưa, phồn vinh phức tạp, rất khó hiểu.
Mục Vân nhìn mọi người, nói:
- Cởi bỏ tượng khổng lồ, có thể cần phải tốn thời gian, ta có lẽ đã đại khái phải hơn bốn mươi ngày.
Hơn bốn mơi ngày?
Nghe được lời này, mấy người đều ngẩn ra.
Quá lâu rồi.
- Các ngươi nếu chờ được, cứ chờ, nếu chờ không kịp, vậy liền rời đi.
- Chờ được.
Triệu Nham Minh nói.
- Ừm.
Mục Vân dứt lời, không nói nhảm nữa, đi tới trước người cự tượng, hai tay vuốt ve.
Từng đạo khí phù kia, rất huyền diệu, Mục Vân hiểu rõ, về phần khí phù sâu ở trong, hắn không biết, nhưng nghĩ rằng cũng không khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận