Vô Thượng Thần Đế

Chương 261: Tử Dạ Kiếm Khách

Chỉ là, nhìn thấy Hồng Trần đại sư xuất hiện, đám người càng thêm hiếu kì, vừa rồi lời của Mục Thanh Vũ, bọn hắn nghe rất rõ ràng!
Nhưng Hồng Trần đại sư mới là Viện trưởng Lôi Phong viện, cho dù đuổi một Phó viện trưởng, cũng không phải do Mục Thanh Vũ đến chỉ điểm.
Bọn hắn lại muốn nhìn một chút, Hồng Trần đại sư sẽ làm như thế nào.
- Viện trưởng đại nhân, cứu mạng!
La Phù thấy Hồng Trần chạy đến, hắn như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng hô lớn:
- Viện trưởng đại nhân, cứu mạng, ta chỉ làm việc dựa theo quy tắc, nhưng Mục tộc trưởng lại... Lại...
- Lại như thế nào?
Hồng Trần nhướng mày, nhịn không được khẽ nói.
Hắn thân là Viện trưởng Lôi Phong viện, bản thân là một huyền khí sư cực phẩm, ghét nhất là chuyện nội bộ học viện tồn tại chuyện tranh chấp giữa các thế lực.
Nhưng, loại tranh chấp này, lại thường xuyên tồn tại.
- Lão hủ...
La Phù nói, cúi đầu, dáng vẻ ủy khuất.
Mục Vân nhìn dáng vẻ của La Phù, thật muốn cười.
Một phó viện trưởng, có cần phải mất hết thể diện như vậy, làm bộ làm tịch.
- Hồng Trần viện trưởng, Mục Vân là thiếu tộc trưởng Mục ta gia, đi vào Lôi Phong viện, đảm nhiệm chức đạo sư, ta nghĩ, nếu như hắn làm trái quy tắc, ngươi có thể trừng trị, nhưng nếu Vân nhi nhận đãi ngộ không công bằng, ta là người làm cha, tự nhiên sẽ không ngồi yên không quan tâm đến.
Mục Thanh Vũ cũng lười giải thích.
Đối với Mục Vân, trước đó như thế nào hắn mặc kệ, nhưng bây giờ, Mục Vân là thiếu tộc trưởng Mục gia, vậy thì nhất định phải có thân phận thiếu tộc trưởng Mục gia nên có.
Nếu như người nào có ý đồ với Mục Vân, đó chính là có ý đồ với Mục gia.
Điểm này tự nhiên là Mục Thanh Vũ không thể dễ dàng tha thứ.
Đây là vấn đề uy nghiêm của Mục gia.
- La Phù, ngươi cho rõ ràng mọi chuyện cho ta, đây là nguyên nhân gì, cút nhanh lên!
Hồng Trần đại sư nhìn sắc mặt Mục Thanh Vũ âm trầm, hắn đột nhiên quát to.
Một tiếng quát, khiến La Phù mắt trợn tròn trong nháy mắt.
Hồng Trần đại sư lại trở mặt, vì Mục Thanh Vũ, trở mặt với hắn?
- Vâng!
Chỉ là, tuy nói như thế, nhưng La Phù không dám không nghe theo.
- Ha ha... Hồng Trần viện trưởng không nghĩ tới sẽ trừng phạt thuộc hạ như vậy, ngược lại thật sự là nhân từ nương tay!
Ngay vào giờ phút này, một tiếng cười cởi mở vang lên.
Phía chân trời, một bóng dáng phá không mà đến, sau một khắc, đã rơi vào trên lôi đài.
- Tử Dạ Kiếm Khách!
Mục Thanh Vũ nhìn người tới, chân mày hắn hơi nhíu lại.
Tử Dạ Kiếm Khách?
Nghe được xưng hô Mục Thanh Vũ gọi, mọi người trong chốc lát ngây ngốc tại chỗ,.
Toàn bộ Thất Hiền học viện, cái tên Tử Dạ Kiếm Khách này chỉ có một người - Trương Tử Hào!
Trương Tử Hào đã từng có một tuổi trẻ khinh cuồng, chính là một sát thủ, làm người tâm ngoan thủ lạt, một tay kiếm thuật cao siêu, cho nên thu hoạch được cái biệt danh Tử Dạ Kiếm Khách này.
Kiếm ra nửa đêm, giết người vô hình.
- Trương Tử Hào, ngươi không phải nên ở Phong Hiền viện, đến Lôi Phong viện ta làm cái gì.
Nhìn thấy Trương Tử Hào, Hồng Trần đại sư hừ hừ nói.
Trương Tử Hào chính là kiếm khách cao cường, còn là Viện trưởng Phong Hiền viện, một trong mười đại trưởng lão học viện.
Trong khoảnh khắc, mười đại trưởng lão Thất Hiền học viện, đã đến ba vị, còn có một vị Niệm Linh Căng, Phó viện trưởng Hỏa viện.
Ba đại cự đầu đứng ở chỗ này, học viên khác sớm đã một câu cũng không dám nói lung tung.
- Phong Hiền viện cũng không có kỳ thi so tài cao cấp ban, ta tới đây, tự nhiên là xem náo nhiệt, thuận tiện nhìn có người nào thích hợp làm quan môn đệ tử Trương Tử Hào ta hay không.
Hả?
Nghe được lời này của Trương Tử Hào, Mục Thanh Vũ và Hồng Trần đều sững sờ.
Trương Tử Hào là mặt hàng gì, bọn hắn nhất thanh nhị sở, gia hỏa này có thể xưng là kiếm khách mạnh nhất Nam Vân Đế Quốc, lĩnh ngộ kiếm thế, cực kỳ cao ngạo, vẫn luôn la hét muốn thu một vị đệ tử, với tư cách là quan môn đệ tử, nhưng lại vẫn luôn chưa tìm được một người vừa mắt.
Hiện tại, hắn lại chủ động nhảy ra, muốn thu đồ đề?
- Một vị kiếm khách lĩnh ngộ hư kiếm thế, tự nhiên là có thể để cho Trương Tử Hào ta động lòng!
Lời của Trương Tử Hào vừa rơi xuống, ánh mắt hắn rơi vào trên thân Mục Vân đứng ở bên cạnh.
Hư kiếm thế?
Ai?
Chỉ là một câu nói kia, lại khiến đám người mơ hồ không thông.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt Trương Tử Hào rơi trên người Mục Vân, tất cả mọi người lập tức hiểu được.
Mục Vân hắn không chỉ là lĩnh ngộ đỉnh phong kiếm ý, mà là... Hư kiếm thế.
- Khụ khụ...
Mục Thanh Vũ bỗng nhiên ho khan một cái, nhìn Mục Vân, vẻ mặt hắn tức giận, tiểu tử thối này, đến cùng còn có bao nhiêu bí mật giấu mình.
- Ngươi muốn thu Mục Vân làm đồ đệ?
Hồng Trần đại sư lập tức tức giận, khẽ nói:
- Ta khinh, Trương Tử Hào, ngươi thật không biết xấu hổ, đến Lôi Phong viện ta cướp người, Phong Hiền viện ngươi không có người sao?
- Hồng Trần đại sư làm gì tức giận thế, ta chỉ là thu đồ đệ, lại không nói cướp Mục Vân.
- Không được!
Hồng Trần đại sư đột nhiên kích động lên.
- Mục Vân thích hợp làm luyện khí sư hơn, Cổ Vũ Phàm là một tay Mục Vân dạy dỗ ra, thiên phú luyện khí kinh người, có thể thấy được, Mục Vân có chút tinh thông đối với luyện khí, còn nữa, một thanh Thanh Giao Kiếm kia với Thanh Giao Kiếm mà Mặc Dương dùng trước đó, ta đều đã quan sát, trừ phi là luyện khí sư cấp đại sư đỉnh phong, không người nào có thể luyện ra.
- Mà lại, bản thân Mục Vân có lĩnh ngộ độc đáo đối với luyện khí, ta nhìn Tề Minh luyện chế phàm khí cực phẩm, mỗi một dạng khế văn phàm khí, đều là thuộc về đường vân cá nhân, thiên tài như vậy không làm luyện khí sư, đi theo ngươi học tập kiếm thuật? Nói đùa cái gì!
- Ta khinh!
Nhưng, đột nhiên, một tiếng quát lại lần nữa vang lên.
- Hồng Trần, Trương Tử Hào, hai người các ngươi cũng coi là sống đến từng tuổi này, còn không muốn mặt mũi như thế, theo ta thấy, Mục Vân thích hợp nhất là với tư cách luyện đan sư.
- Mạc Vấn, ngươi đến làm loạn cái gì thế!
Hồng Trần thấy Mạc Vấn và Mạc Khánh Thiên cùng một chỗ đuổi tới, nhếch miệng.
- Ta thế nào không thể tới, lão tử là luyện đan sư thất tinh, đến Lôi Phong viện ngươi, ngươi còn không chào đón?
Thất tinh?
Hồng Trần nghe được Mạc Vấn tự giới thiệu, hắn ngẩn người.
Trước đó vẫn luôn có lời đồn, Mạc Vấn đã có thể luyện chế đan dược thất phẩm, nhưng đây chẳng qua là lời đồn, hôm nay, Mạc Vấn chính miệng thừa nhận, vậy hiển nhiên là thật sự luyện thành.
- Mục lão đệ, đây là đan dược thất phẩm - Thánh Tâm Thiên Đan, trận chiến ngày hôm nay, ngươi tiêu hao khá lớn, ăn đi, về sau lão Mạc ta nhàn rỗi không chuyện gì, luyện thêm mấy viên cho ngươi!
Phốc...
Nghe được lời này của Mạc Vấn, mọi người có mặt tại chỗ như muốn phun ra một ngụm máu.
Đan dược thất phẩm, không bận rộn sẽ luyện thêm mấy viên, Mạc Vấn này xem đan dược thất phẩm xem như rau cải trắng à.
- Lão Mạc, Cảm ơn!
Mục Vân mỉm cười, hắn biết Thánh Tâm Thiên Đan, chỉ là hiện tại hắn không cần, ngược lại có một người cần.
- Tiêu Khánh Dư, cầm lấy!
Mục Vân tiện tay quăng ra, đan dược thất phẩm rơi vào đến trong tay Tiêu Khánh Dư.
Trời ơi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận