Vô Thượng Thần Đế

Chương 2612: Bán Đế? (2)

Mạnh mẽ đột phá, chỉ có thể như thế.
Hạ quyết tâm, Mục Vân điên cuồng hấp thu thần lực.
Dần dần, thân thể hắn đạt tới cực hạn, nhưng Mục Vân vẫn không dừng lại chút nào.
Hắn hấp thu toàn bộ thần lực trong nửa viên còn lại vào trong thân thể mình.
Trong nháy mắt, dung tích một ly nước của hắn, hiện tại vọt tới hai ly nước, thậm chí còn không chỉ như thế.
Mục Vân phong bế huyệt khiếu toàn thân mình, để cho những lực lượng kia điên cuồng tàn sát bừa bãi trong thân thể mình.
Ngay từ đầu, Mục Vân có thể áp chế.
Nhưng dần dần, Mục Vân phát hiện, hắn căn bản không áp chế được lực lượng điên cuồng bao trùm.
- Đáng chết.
Mắng nhẹ một tiếng, Mục Vân hiện tại phát hiện, thần lực cuồng bạo, khiến cho hắn hiện giờ căn bản không có khả năng toàn thân đầu nhập vào dung hợp ý niệm.
Nhưng giờ khắc này, thần lực trong thân thể hắn, một bộ phận cực lớn bị tả thánh chi thủ, thiên la chi tâm cùng với tả huyết quỷ nhãn hấp thu.
Nhưng các bộ phận khác trên cơ thể hiện tại lại không chịu nổi.
Lực lượng phát tiết ra, toàn bộ thân thể hắn nhất thời sắp nổ tung.
Nhưng trong nháy mắt này, hắn đột nhiên cảm giác được, có một bộ phận lĩnh vực thân thể dung hợp cùng thân thể của mình.
Mà bộ phận dung hợp, chính là tả thánh chi thủ, thiên la chi tâm cùng với tả huyết quỷ nhãn ba chỗ!.
Nhìn ba chỗ này, Mục Vân nhất thời sửng sốt.
Lần này, dường như chơi lớn.
Ý niệm ba chỗ thân thể kết hợp cùng lĩnh ngộ, hiện tại nhất thời, trở nên trong suốt.
Nhưng các bộ phận khác của cơ thể không có thay đổi.
Cái quái gì thế này? Bán đế?
Cảnh giới Bán Đế sao?
Mục Vân cũng chỉ có thể cười khổ.
Nhưng chẳng bao lâu, chỉ có khổ, không thể cười.
Lực lượng bên trong thân thể hắn, tại giờ khắc này, bắt đầu tàn sát bừa bãi.
Thần lực dư thừa kia, không cách nào tiêu hao, đang tàn phá thân thể của hắn.
Nhưng hiện tại, hắn phong ấn hết thân thể mình, những lực lượng kia, căn bản không cách nào khuếch tán ra.
Ta phải làm gì đây?
Đầu Mục Vân lo lắng.
Đột nhiên, hắn nghĩ ra một cách.
- Kỳ Nhi.
Khẽ quát một tiếng, Mục Vân vẫn duy trì lý trí.
Diệp Tuyết Kỳ mấy ngày nay vẫn chờ hắn, giờ khắc này nghe thấy Mục Vân hô to, tiến vào trong phòng.
- Làm sao vậy?
Diệp Tuyết Kỳ vừa mở miệng, nhưng nhìn thấy thân thể Mục Vân, lại ngẩn ra.
Giờ khắc này, toàn thân Mục Vân trên dưới đều đỏ bừng.
Nhưng cánh tay trái, cùng với ngực và vị trí má trái, thoạt nhìn lại trong suốt.
Đây là... Tiên Đế mới có thể làm được.
Dung hợp thân thể cùng không gian của mình, kết hợp thành một chỗ, ý niệm cùng lĩnh vực kết hợp, mới có thể như thế.
Mục Vân bước vào cảnh giới Tiên Đế?
Không đúng.
Nếu là cảnh giới Tiên Đế, sao có thể chỉ là một bộ phận của thân thể.
Nàng đứng ngơ ngác tại chỗ.
Hiện tại, Mục Vân quát:
- Huyệt khiếu trong thân thể ta bị phong ấn, thần lực lưu truyền trong cơ thể không cách nào hấp thu, chỉ có thể dựa vào nàng.
- Thần lực? Trông cậy vào ta?
Diệp Tuyết Kỳ lại càng không thể giải thích được.
- Đúng vậy.
Mục Vân mở lời:
- Tuy rằng huyệt khiếu toàn thân bị phong ấn, nhưng có một chỗ lại không có khả năng bị phong ấn, chỉ cần nàng làm như như ngày thường là được.
Dứt lời, Mục Vân rốt cục không chịu nổi, xông về phía Diệp Tuyết Kỳ, xé rách quần áo...
Trong phòng, lực lượng hỗn loạn, hiện tại, toàn bộ gian phòng biến thành lĩnh vực của Mục Vân, Diệp Tuyết Kỳ ở trong đó, căn bản không cách nào phản kháng.
Lúc này, Mục Vân trở nên rất cuồng bạo, ngang ngược, căn bản không nói đạo lý.
Ước chừng qua mấy canh giờ, trong phòng, dần dần an tĩnh lại.
Mục Vân thở dài một hơi, toàn bộ thân thể xụi lơ trên người Diệp Tuyết Kỳ, một tia khí lực cũng không còn.
Mà thân thể của hắn, cũng là bắt đầu khôi phục nguyên trạng.
Mí mắt nặng nề, Mục Vân cuối cùng cũng dần dần ngủ say, hắn thật sự là quá mệt mỏi...
Một viên thần tinh, hại hắn thật thảm.
Nhưng cuối cùng cũng là lòng tham của hắn.
Mà hiện tại, Diệp Tuyết Kỳ miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn trong phòng hỗn độn một mảnh, sắc mặt đỏ bừng.
Một số vết trầy xước và vết cắn xuất hiện trên ngực, cổ, còn trên đùi sau lưng của nàng.
Oán hận nhìn Mục Vân một cái, Diệp Tuyết Kỳ giơ lên một cái tát, nhưng chung quy vẫn chậm rãi buông xuống.
Lấy chăn bông ra, để Mục Vân nằm lên trên, nhìn Mục Vân an ổn ngủ, Diệp Tuyết Kỳ lấy ra một bộ quần áo, mặc trên người, sửa sang lại mái tóc dài, thở ra một hơi.
Lần này, thật sự là... Muốn chết không muốn sống.
Mà hiện tại, ngoài cửa có một đạo trận pháp ba động, Diệp Tuyết Kỳ đứng dậy.
- Sư nương.
Diệp Thu hiện tại đứng ở ngoài cửa, nhìn Diệp Tuyết Kỳ nói:
- Sư tôn tu luyện, có phải xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì không?
- Không có.
Diệp Tuyết Kỳ cười nhạt kéo quần áo của mình, che dấu vết cắn giữa cổ, nói:
- là xuất hiện một ít vấn đề, lực lượng không khống chế được, bất quá đã giải quyết.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thu làm sao còn không rõ, khụ khụ nói:
- Đã như vậy, đồ nhi cáo lui.
- Ừm.
Trở lại trong phòng, nhìn bộ dáng Mục Vân ngủ say, Diệp Tuyết Kỳ thầm mắng một câu:
- Đồ vô sỉ.
Ngồi xuống, chăm sóc Mục Vân, thân thể Diệp Tuyết Kỳ đột nhiên cứng đờ.
Vừa rồi, nàng cơ hồ mềm nhũn đứng không dậy được, nhưng hiện tại, lại cảm giác có một cỗ lực lượng, theo bụng dưới, tràn ngập toàn thân.
Một cỗ lực lượng kia, trực tiếp đi đến đỉnh đầu.
Không giống với lúc trước chính là, một cỗ lực lượng này quả thực là cường đại gấp mấy chục lần hơn trăm lần, hoàn toàn không phải lực lượng tinh nguyên của bản thân Mục Vân.
Sắc mặt Diệp Tuyết Kỳ tràn đầy hoảng sợ, vội vàng ngồi bắt đầu tu luyện.
Thời gian trôi qua từng chút một, Mục Vân chỉ cảm thấy có một giấc mơ, một giấc mộng rất dài.
Trong mộng có phụ thân Mục Thanh Vũ, còn có một nữ tử diệu linh, mặc váy dài màu trắng, trên mặt mang theo nụ cười từ ái, khẽ vuốt ve hai má hắn.
Hắn chỉ cảm giác, thân thể của mình rất nhỏ, muốn động, lại chỉ có thể hai chân giãy dụa, muốn nói chuyện, nhưng một câu cũng nói không nên lời.
- Thanh Vũ, ta muốn cho hài tử của chúng ta tự do tự tại như mây trên bầu trời, không bị ước thúc, cho nên. Liền gọi hắn là vân, Mục Vân.
- Ừm!
- Hài tử của chúng ta, nhất định sẽ rất tự do. Rất vui vẻ...
- Sẽ như thế...
Tiếng bên tai, rất rõ ràng, nhưng cũng rất mơ hồ.
Mà thân ảnh nữ tử kia, ôm hắn ở trong ngực, trên dung nhan tuyệt mỹ mang theo một tia cưng chiều.
Chỉ là đột nhiên, bên tai tựa hồ truyền đến tiếng ồn ào.
Có tiếng chém giết, có tiếng gầm gừ, nữ tử kia ôm hắn, mang theo phụ thân, một đường chạy trốn.
Cuối cùng, hắn đã chuyển từ trên người phụ nữ kia đến người phụ thân của mình.
Ngay sau đó, từng đạo ánh sáng bốc lên, trong thiên địa truyền đến vô số tiếng nổ đùng đoàng cùng tiếng nổ vang, càng có vô số tiếng kêu thảm thiết, phô thiên cái địa mà đến.
Mà hắn bị thân ảnh phụ thân vững vàng đè chặt, muốn khóc, lại khóc không ra, muốn giãy dụa, lại không có kết quả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận