Vô Thượng Thần Đế

Chương 262: Nhao Nhao Thu Đồ

Mọi người có mặt ở hiện trường nhìn hai người Mạc Vấn, Mục Vân, bọn hắn hận không thể điên lên, ngay cả mấy người Mục Thanh Vũ cũng cảm thấy đau đến trong thịt.
Đây chính là đan dược thất phẩm, không có mấy trăm vạn linh thạch trung phẩm, căn bản mua không được, một viên cứ như vậy qua loa tặng người, thậm chí, hắn hoàn toàn không có coi ra gì.
Mấy trăm vạn linh thạch trung phẩm, xem như là năm đại gia tộc, cũng không thể nào lấy ra xem như không có việc gì.
- Hắc hắc, không có Mục lão đệ, lão phu muốn luyện chế thành đan dược thất phẩm, chỉ sợ đời này đều không có hi vọng, đan dược này, dù Mục lão đệ ném chơi cũng được.
Mạc Vấn căn bản không thèm để ý Mục Vân đưa cho ai, chỉ cần Mục Vân nhận tấm lòng của hắn là được.
Mà lại, thương thế sư tôn còn cần Mục Vân đến trị liệu.
- Mạc Vấn, Trương Tử Hào, các ngươi thật đúng là không cần thể diện, ngay cả lấy lòng, còn làm dưới mí mắt Hồng Trần ta.
Hồng Trần đột nhiên quát một tiếng, một thanh trường kiếm trong tay, đinh một tiếng bị hắn rút ra.
- Một trận chiến trước đó, Mục Vân đạo sư hư mất một thanh Thanh Giao Kiếm, lão hủ ta vừa vặn luyện chế một thanh huyền khí cực phẩm - Thanh Long Kiếm, kiếm này cấp bậc tương đối cao, nhưng xử trí trên kiếm, khả năng không bằng Thanh Giao Kiếm mà Mục đạo sư luyện chế, tạm thời coi như cảm ơn Mục đạo sư đã tặng cho ta một đồ đệ tốt như Cổ Vũ Phàm.
Hả!
Huyền khí cực phẩm, cứ như vậy tặng người rồi?
Huyền khí cực phẩm, có ý nghĩa như thế nào ở Nam Vân Đế Quốc?
Mang ý nghĩa là thần binh cấp bậc tối cường, trong Đại Tần đế quốc, luyện khí sư có thể luyện chế địa khí, trước mắt chưa từng nghe nói qua, trên cơ bản, địa khí cũng đều mua được từ trung tâm đại lục.
Nhưng mỗi một chuôi địa khí, đều bị các đại gia tộc xem như bảo vật trấn tộc, chỗ nào có thể nhìn thấy.
Huyền khí cực phẩm có thể xem như là cực kì khó có thể gặp.
Hồng Trần đại sư, cũng muốn tặng?
- Đa tạ!
Mục Vân quay người lại, nhìn Mặc Dương, cười nói:
- Đồ đệ ngoan, sư tôn làm hư kiếm của ngươi, trả lại ngươi một thanh kiếm khác.
- Đa tạ sư tôn!
Mặc Dương tiếp nhận kiếm, nhếch miệng cười một tiếng.
Điên!
Đều điên hết rồi!
Nhìn đến đây, năm đại cự đầu Thất Hiền học viện đồng thời xuất hiện, mà trung tâm của bọn hắn, giống như chỉ có Mục Vân, tất cả mọi người cảm giác như bị điên.
Cho tới nay, bọn hắn coi là thiếu tộc trưởng Mục gia - Mục Vân, hắn chỉ là một con rối, chưa hề nghĩ đến, Mục Thanh Vũ sẽ vừa ý Mục Vân.
Lập hắn làm thiếu tộc trưởng, hình như cũng không phải vì chơi vui.
Mà mấy người Hồng Trần đại sư, Trương Tử Hào, Mạc Vấn đều có mục đích khác nhau với Mục Vân.
Mục Vân lúc nào trở thành đồ vật chạm tay có thể bỏng như thế.
- Trương Tử Hào, muốn thu đồ đệ, cũng nên lấy ra chút đồ vật đẹp mắt tới đi?
Hồng Trần đại sư nói xong lời này, Mục Vân cũng có chút hăng hái nhìn Trương Tử Hào.
Lại mặc kệ hắn có đồng ý hay không, ít nhất món đồ mà Trương Tử Hào lấy ra cũng sẽ không tầm thường.
Chỉ là, sau khi Trương Tử Hào nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt hắn quẫn bách.
Hôm nay hắn đến, chỉ vì cảm nhận được một trận kiếm thế, chỗ nào chuẩn bị đồ vật nào.
Lúc đầu hắn định đứng ra, lộ ra thân phận, Mục Vân rung động uy danh Tử Dạ Kiếm Khách của hắn, sợ rằng sẽ hận không thể để hắn thu làm quan môn đệ tử.
Dù sao, một kiếm khách lĩnh ngộ kiếm thế siêu cấp làm sư tôn, khả năng lấy được chỗ tốt, thực sự quá nhiều.
Ai có thể nghĩ, nửa đường nhảy ra hai người Hồng Trần và Mạc Vấn, hai gia hỏa này còn coi trọng Mục Vân như thế?
Hắn cũng tự trách mình, trước đó không có đặc biệt lưu ý, mất đi một hạt giống tốt như vậy thực sự là đáng tiếc, đáng tiếc đến làm lòng người đau nhức.
Cuối cùng, Trương Tử Hào ngẩn ngơ.
- Thế nào? Căn bản không chuẩn bị?
Hồng Trần ha ha cười nói:
- Ta thấy ngươi, chính là nhất thời hưng khởi, thu đồ đệ cái gì, đều là chuyện ma quỷ, ngươi vẫn nên trở lại Phong Hiền viện, nhìn Phong Hiền viện ngươi có vật gì tốt lại mang đến đi.
- Tử Dạ Kiếm Khách, đây cũng là ngươi không đúng.
Mạc Vấn cũng cười hắc hắc, nhịn không được trêu đùa nói.
- Ai nói ta không có chuẩn bị lễ vật, Mục Vân, lão già này, hôm nay làm khó dễ ngươi đủ kiểu, nếu như ngươi cần, ta có thể lập tức giúp ngươi giết hắn!
Trương Tử Hào ngón tay chỉ ra, rơi vào trên thân La Phù, mặt hắn nghiêm túc nói.
Trời ạ!
Nhìn Trương Tử Hào điểm trên người mình, thân thể La Phù giật mình, kém chút té ngã trên đất.
Đây là chuyện gì, không có lễ gặp mặt đã lấy đầu của hắn để thế chấp.
Sớm biết vậy đã sớm đi ra khỏi đây.
- Hừ, La Phù là phó viện trưởng Lôi Phong viện ta, có sai cũng là ta đến trừng phạt, ngươi không có quyền.
- Hắc hắc, ta đúng là không có quyền, thế nhưng ta muốn giết hắn có ngàn vạn loại phương pháp, ngươi có thể làm gì được ta?
Nhìn Hồng Trần, Trương Tử Hào đắc ý cười nói.
Thanh danh của Tử Dạ Kiếm Khách hắn không phải bỏ không.
- Ngươi...
Hồng Trần đại sư giận dữ nói:
- La Phù có sai thì cũng là do ta trừng phạt, ngươi muốn giết hắn, không đơn giản như vậy.
Đáng thương La Phù anh danh một thế, thân là phó viện trưởng Lôi Phong viện, quyền cao chức trọng, thế nhưng lại bởi vì đắc tội Mục Vân mà hôm nay giống như một sủng vật, bị người xách đến xách đi.
- Giết người cũng không cần!
Mục Vân khẽ mỉm cười nói:
- Nhưng mà làm đồ đệ? Bây giờ ta vẫn là đạo sư, làm đồ đệ thì thôi.
- Hả?
Nghe thấy Mục Vân nói như vậy, Trương Tử Hào nhíu mày.
Trương Tử Hào hắn thu đồ, ai không phải cầu đến, Mục Vân còn từ chối hắn?
- Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì?
- Ta không muốn điều kiện gì, bằng ngươi còn chưa đủ dạy ta, mà ta cũng không cần người đến dạy ta.
Mục Vân lạnh nhạt nói những lời này, thế nhưng mọi người xung quanh thì đã sớm triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Hiện tại đến cùng là tình huống như thế nào, kịch bản đảo ngược, thực sự là có chút làm cho không người nào có thể tiếp nhận và lý giải.
- Ta? Không đủ tư cách dạy bảo ngươi sao?
Trương Tử Hào cười ha ha nói:
- Mục Vân, ta thừa nhận, ngươi có thiên phú siêu nhiên, hư kiếm thế đúng là lợi hại, thế nhưng hư kiếm thế cũng không đại biểu kiếm thế, ngươi nên hiểu rõ.
- Đồng dạng một kiếm, ta vung ra, và ngươi vung ra, ý cảnh khác biệt rất lớn, ngươi có thể nhìn...
Trương Tử Hào nói, bàn tay vừa nhấc, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, hơi vung ra một kiếm, một kiếm kia, nhìn như bình thản vô ý, thế nhưng ánh mắt mọi người rơi lên trên trường kiếm kia lại cảm giác cả người đều bị hấp dẫn đi.
Đó là một loại ý cảnh khó mà nói rõ, để người say mê thật sâu.
Thế nhưng sau một khắc, Trương Tử Hào lật bàn tay một cái, trường kiếm kia bỗng nhiên đảo ngược, một luồng sát khí lập tức làm cho tất cả mọi người cảm thấy hoàn toàn không có sinh cơ.
Mà một ít học viên tu vi hơi thấp, nhất thời nhịn không được sắc mặt trắng nhợt, cả người lảo đảo.
- Kiếm thế là thiên địa đại thế, quan trọng là võ giả kết hợp với kiếm, kiếm kết hợp với thiên địa, dẫn động lực lượng thiên địa đại thế đến tột cùng mạnh bao nhiêu thì phải xem ngươi đối lĩnh ngộ kiếm thế mạnh bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận