Vô Thượng Thần Đế

Chương 2634: Thái Hư Minh Long

Dứt lời, Mục Vân nhất thời giết ra.
Tần Mộng Dao hiện tại cũng lao lên, hai người hiện tại một trái một phải, vây công Huyết Vân.
Nhưng hiện tại Huyết Vân căn bản không hề sợ hãi, thậm chí trên mặt mang theo tươi cười.
- Thôn phệ huyết mạch, băng hoàng huyết mạch, quả thực là quá làm cho người ta hướng tới...
Huyết Vân nhe răng cười một tiếng, tay cầm huyết kiếm, nhất thời giết ra.
Mà hiện tại, cả thành trì cơ giới, sớm đã hoàn toàn thay đổi, giữa các Tiên Đế tranh đấu, thành trì cơ giới, sớm đã là một mảnh hỗn độn.
Mọi người hiện tại hết sức chăm chú đứng ở một bên, nghiêm túc nhìn trong thành chém giết.
Những Tiên Đế chém giết, bọn họ không có tư cách nhúng tay vào.
Hơi không cẩn thận, lực lượng phát tiết, có thể làm cho bọn họ ngay cả xương cốt cũng không còn.
Nhưng dưới phế tích, trên mặt đất, hiện tại xuất hiện từng vết nứt, vết nứt lúc ban đầu, không hề có trình tự, nhưng dần dần, dưới phế tích vết nứt lộ, lại hiện ra từng đạo biến hóa có quy luật.
Chỉ là đối với những biến hóa này, ánh mắt của mọi người ở đây phần lớn đều tập trung ở trên bầu trời chém giết, hoàn toàn không thèm để ý.
Mặc dù có vài người chú ý tới, nhưng cũng chỉ là cho rằng mặt đất bị lực lượng cường đại chấn động gây ra, cũng không thèm để ý.
Bọn họ không có phát hiện, những vết nứt kia khuếch tán, đã dần dần bao trùm toàn bộ thành trì cơ giới.
Mà hiện tại, mọi người chú ý nhất chính là tranh đấu giữa ba người Huyết Vân, Mục Vân và Tần Mộng Dao.
Mục Vân lại một lần nữa chứng minh với mọi người, vì sao hắn là thập đại Tiên Vương tiên giới, hơn nữa còn là người trẻ tuổi nhất, nhanh nhất leo lên vị trí thập đại Tiên Vương.
Mặc dù là hạ vị Tiên Đế, nhưng giao thủ với Huyết Vân, Mục Vân lại không giống hạ vị cảnh giới Tiên Đế.
Hơn nữa Tần Mộng Dao, trong lúc này, mơ hồ có chút dấu hiệu ngang tay.
- Đáng chết.
Huyết Vân hiện tại khẽ quát một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
Mục Vân quả thực đáng ghét một chút.
Loại đáng ghét này, làm cho hắn phẫn nộ từ đáy lòng.
Vì sao Mục Vân là Cửu Mạng Thiên Tử, mà hắn không phải?
Trong nội tâm Huyết Vân rống như điên, hai mắt dần dần trở nên đỏ thẫm.
- Thái Hư Minh Long, đi ra đi.
Huyết Vân khẽ quát một tiếng, nhất thời, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ điên cuồng, mà một tiếng gầm thét kia, lại mang theo long ngâm, một tiếng long ngâm mãnh liệt.
Long.
Đây mới thực là Thần Long.
Trong nháy mắt này, bốn phía thành trì, tất cả mọi người đều ngừng lại, nhìn giữa sân.
Tần Mộng Dao hiện tại kinh ngạc xuất thần, ngơ ngác nói:
- Đây là… Thái Hư Minh Long.
- Thái Hư Minh Long?
Mục Vân ngẩn ra.
- Phiền toái lớn rồi!
Mục Phong Trần hiện tại cũng mở lời:
- Tôn tử, ngươi có phiền toái lớn rồi, Thái Hư Minh Long chính là một trong thập đại Long tộc của Long giới, lần này, phiền toái lớn rồi, cho dù là Lưu Tinh Bạo Vũ, cũng giết không chết tên này.
Nghe được lời này, vẻ mặt Mục Vân ngẩn ra.
Trong cơ thể Huyết Vân lại ẩn giấu một đại gia hỏa như vậy.
- Bất quá Thái Hư Minh Long này tựa hồ lực lượng bị hạn chế thật lớn, hơn nữa chỉ là hư hồn, chưa chắc không có cơ hội!
Tần Mộng Dao hiện tại chém đinh chặt sắt nói.
- Chỉ là hư hồn?
Huyết Vân nhe răng cười nói:
- Tần Mộng Dao, tuy rằng chỉ là hư hồn, nhưng dù sao ta cũng thật sự nắm giữ, không giống ngươi, Băng Hoàng thần phách là cường đại, nhưng ngươi nắm giữ mấy phần?
- Giết ngươi đủ rồi.
Tần Mộng Dao lạnh lùng nói, tiến lên, toàn thân cao thấp, băng sương ngưng tụ, một đạo băng hoàng hư ảnh lần thứ hai tràn ngập thân thể nàng, cả người nàng vào hiện tại, giống như biến thành một con Băng Hoàng.
- Trảm.
Một kiếm giết ra, toàn thân Băng Hoàng, cánh chim biến thành mũi tên sắc bén, giết ra.
- Dốt nát!
Nhìn thấy cảnh này, Huyết Vân lại nhe răng cười một tiếng, hai tay ôm lấy, mà hư ảnh cự long phía sau hắn, hiện tại cũng là thân thể xoay quanh, bao vây lại toàn bộ thân thể Huyết Vân.
Thái Hư Minh Long, thân hình cường đại chừng mấy ngàn thước, ở phía sau Huyết Vân, thoạt nhìn thực sự cuồng bạo.
Đầu sinh song giác, một đôi sừng rồng đen kịt như mực, hiện tại thoạt nhìn, phản xạ ánh sáng, hàn mang nổi bật.
Từng mảnh long lân đều đen kịt như mực, thoạt nhìn, quả thực là uy vũ bức người.
Đây chính là Thái Hư Minh Long.
Mục Vân ghi nhớ bộ dáng, muốn so sánh với thân thể Tạ Thanh trong trí nhớ một phen, nhưng so sánh ra, phát hiện hai người, không có nửa điểm tương đồng.
Xem ra Tạ Thanh cũng không phải là của Thái Hư Minh Long nhất tộc.
Ít nhất, Tạ Thanh có lân giáp màu xám xanh, cùng Thái Hư Minh Long, hoàn toàn không giống.
Tiếng ầm ầm vang lên, thân ảnh Huyết Vân lại xuất hiện, hoàn hảo không tổn hao gì.
Hư ảnh thật lớn kia vào hiện tại, dần dần giãn ra thân thể.
- Thái Hư Minh Long, bị người ta xem thường như vậy, ngươi có thể nhịn được không?
Huyết Vân cười nhạt nói.
Gầm.
Một tiếng rít gào, hư ảnh Thái Hư Minh Long lúc này, đánh ra.
Tần Mộng Dao nhìn thấy cảnh này, trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng.
Chụt...
Một tiếng phượng minh vang lên, băng hoàng thần phách, ngưng tụ thành hình, giết ra.
Long và phượng, triệt để chạm vào nhau trong không trung.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Sinh thời, bọn họ có thể nhìn thấy long phượng gầm thét, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Cả đời này, đáng giá.
Mà hiện tại, Mục Vân nhíu mày.
Thoạt nhìn hai người thế lực ngang nhau, nhưng rất rõ ràng, Huyết Vân khống chế hư ảnh Thái Hư Minh Long rất thuần thục, mà Tần Mộng Dao khống chế Băng Hoàng thần phách, lại có chút ngây ngô.
Mục Vân hiểu được, Tần Mộng Dao là cắn nuốt Băng Hoàng thần phách, nhưng ý niệm trong thần phách kia, trong lòng không phục tùng nàng, cho nên mới xuất hiện trí nhớ thiếu sót.
Nhưng Huyết Vân hiện tại thoạt nhìn, hoàn toàn không giống.
Thái Hư Minh Long trong thân thể Huyết Vân được thành lập theo một loại quan hệ bình đẳng, cho nên hư hồn Thái Hư Minh Long căn bản không sợ hãi.
Tiếp tục như vậy, không phải biện pháp.
Mục Vân hiện tại, khuấy động đầu óc.
- Chỉ có phương pháp này.
Nhìn bầu trời, Mục Vân lạnh lùng nói.
- Không được không được!
Mục Phong Trần hiện tại lại đột nhiên mở lời:
- Ngươi làm như vậy, quả thực chính là muốn chết.
- Lưu Tinh Bạo Vũ, chính là thần quyết cường đại trong đệ nhất thánh bia, ta dung hợp vào thần quyết. Ngươi đã liên tục thi triển hai lần, lại một lần nữa, ngươi không thể không chết.
Mục Phong Trần mở lời:
- Ta không thể để ngươi chết, khổ tâm của phụ thân ngươi, không thể vô ích.
- Sẽ không chết.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Ta sẽ không chết.
Trong giọng nói của hắn, mang theo tự tin cường đại.
- Tiểu tử thúi, ngươi....
- Gia gia yên tâm, ta có nắm chắc.
Mục Vân lại kiên định nói.
- Được rồi.
Mục Phong Trần biết, cho dù mình ngăn cản, cũng căn bản không có biện pháp.
Mục Vân đã được đệ nhất thánh bia tán thành, cho nên giờ khắc này, hắn căn bản ngăn cản không được.
Mà lúc này, trong mắt Mục Vân chỉ còn lại một cỗ lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận