Vô Thượng Thần Đế

Chương 2652: Độn Không Phù

Khóe miệng Mục Vân hiện ra một tia sát khí lạnh lẽo.
Chu Hạo hiện tại tràn đầy hoảng sợ, thần kiếm này, hắn căn bản không dám ngạnh tiếp, mặc dù là thượng vị Tiên Đế, ai dám đi ngạnh tiếp công kích của thần kiếm.
- Chu Thương Hải, ngươi ngăn cản hắn.
- Hả? ta?
Chu Thương Hải hiện tại loạng choạng, vừa tiến lên một bước, liền lui trở về, nói:
- Lão tổ, chúng ta rút đi!
- Rút lui? Rút đi sao?
Chu Thương Hải hiện tại cảm giác đáy lòng tê dại, thế nhưng như thế nào cũng không dám lao về phía trước.
Mục Vân hiện tại, lại là thẳng tiến không lùi, giết tới.
Mà Minh Nguyệt Tâm cùng Tần Mộng Dao hiện tại cũng cẩn thận đề phòng, một trái một phải, hộ giá hộ tống.
Lục Thanh Phong ở phía sau, phòng ngừa những người này, đột nhiên làm ra chuyện điên cuồng gì đó.
Giết chóc, một lần nữa bắt đầu.
Mà hiện tại, Mục Vân chém ra một kiếm, mọi người lúc này chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh.
Triệu Hàng hiện tại bình tĩnh nói:
- Ba người chúng ta liên thủ, không phải không thể chạy trốn, các ngươi trước tiên ngăn cản mấy người này, chúng ta tìm cơ hội.
Nghe được lời này, mấy người khác nhất thời trong mắt lộ ra một tia hy vọng.
Nhất thời, Triệu Hàng Nhất, Linh Thần Phàm, Chu Hạo ba người tụ tập cùng một chỗ.
Mà hiện tại, đám người Linh Hạo Minh, Triệu Vũ lại đứng ở hàng đầu, ngăn cản đám người Mục Vân.
- Triệu Hàng Nhất, ngươi có biện pháp gì, mau thi triển đi, bằng không, thật sự chết sạch rồi.
- Nhị vị đừng nóng vội.
Triệu Hàng vừa mở lời:
- Cục diện hôm nay, đã thành tử cục, chúng ta ở đây, cũng là kết cục bị Mục Vân chém chết, hắn lại có thần kiếm trong tay, hiện tại chúng ta phải chạy trốn, liên hợp Ma vực, Kiếm môn, Huyết vực mới được.
- Ngươi có biện pháp gì, mau nói đi.
Triệu Hàng Nhất đắng cay nói:
- Trên người ta từng được Thần trên Thần giới cho ba đạo độn không phù, thời khắc mấu chốt, có thể trốn xa không gian, tuy rằng không gian nơi này hoàn toàn bị Tạ Thanh hư hại, nhưng dù sao đến từ thần giới, hẳn là có thể làm được.
- Ba đạo...
Sắc mặt Chu Hạo trắng bệch, nói:
- Ngươi có nghĩa là....
- Chu Hạo, nếu ngươi không muốn rời đi, cho con cháu Chu gia cũng được.
- Không thể!
Chu Hạo nói:
- Ta sống sót, có hy vọng trọng chấn Chu gia, trọng chấn Cửu Nguyên tiên môn, bọn họ sống sót, sớm muộn gì cũng là chết, ta đến.
- Ngươi thì sao? Linh huynh?
- Cho ta đi.
Triệu Hàng Nhất hiện tại cũng vô cùng đau lòng, hắn cũng không phải không muốn mang người Triệu tộc rời đi, chỉ hơi chút bị hai người nhìn ra không thích hợp, khẳng định ai cũng không đi được, cho nên hắn mới lựa chọn hai người.
- Đã như vậy, sinh tử ở chỗ này rồi.
- Ừm.
Ba đạo thân ảnh, mỗi người cầm phù, ánh sáng quanh người đột nhiên lóe lên.
Tạ Thanh oa oa hét lớn:
- Mục tử, xong đời rồi, bọn họ muốn chạy trốn.
- Con vợ ngươi! Không phải ta đã nói với ngươi, làm xáo trộn không gian sao?
Mục Vân mắng.
- Ta đã quấy rối, nhưng trên người bọn họ tựa hồ cái gì đó lợi hại đến từ thần giới, ta quản không được!
Tạ Thanh chua xót nói:
- Con vợ ngươi, có thể trách ta sao?
- Tộc lão.
- Tộc lão.
- Lão tổ.
Hiện tại, hơn mười người còn lại nhìn thấy ba vị lão tổ cư nhiên bỏ rơi bọn họ chạy trốn, một đám hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Các ngươi chết, ta sẽ không quên, mọi người ở tại chỗ này đều chết, chi bằng ta rời đi, về sau báo thù cho các ngươi.
Chu Hạo hiện tại mở lời.
Linh Thần Phàm cùng Triệu Hàng Nhất, vô luận như thế nào cũng không mở miệng được.
- Bội phục, lời nói không biết xấu hổ như vậy, nói đạo mạo như vậy, ta tìm không ra người thứ hai.
Tạ Thanh hiện tại nhịn không được khen ngợi:
- Quả nhiên là càng sống càng vương bát.
- Nói nhảm nhiều như vậy, ngăn cản bọn họ!
Mục Vân mắng.
- Xin lỗi, đại gia ta ngăn không được.
Tạ Thanh một bộ tư thế bỏ mặc, nói:
- Ngươi có năng lực, ngươi ngăn cản bọn họ .
- Tiểu tử, lát nữa lại giáo huấn ngươi.
- Sói con.
Nghe được cuộc đối thoại giữa Mục Vân và Tạ Thanh, mọi người xung quanh hiện tại đều vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hai tên này, thật đúng là vạn năm không gặp, vẫn sắc bén như trước.
Mà hiện tại, đám người Triệu Vũ, Linh Hạo Minh, Chu Thương Hải nhìn Mục Vân, trầm giọng quát:
- Các vị, nếu không đi được, tóm lại là để lại cho bọn họ một ít ấn tượng sâu sắc đi?
Vừa nghe lời này, mấy người nào không rõ, ấn tượng sâu sắc này là chỉ cái gì!.
Mấy người nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rơi vào trong tay Mục Vân, kết quả cũng chết thảm, chi bằng hiện tại, thống thống khoái khoái đánh một trận, chết cũng khoái hoạt.
Triệu Vũ dứt lời, nhất thời bước ra.
Tiên khí toàn thân hắn lúc này, rắc rắc vang lên, tiếng nổ tung nặng nề, tại giờ khắc này vang lên.
Một tiếng nổ tung này, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
- Thế mà lựa chọn tự bạo.
Khóe miệng Mục Vân cong lên.
- Đây là học ta à?
Mục Vân cười nhạt nói.
Chỉ là những người còn lại hiện tại cười không nổi.
Chín vị Tiên Đế này tự bạo, uy lực kia, không tầm thường.
- Mẹ kiếp, chơi thật đấy!
Tạ Thanh hiện tại run lên, nói:
- Sói con, ta không được, tuy rằng nổ không chết ta, nhưng cũng rất không thoải mái, ngươi muốn chống, tự mình chống đi.
- Thứ không có tiền đồ.
- Chó má, ta không có tiền đồ, có thể sống vạn vạn năm, không giống ngươi, chết một lần lại một lần.
Tạ Thanh mắng một tiếng, liền muốn rút xuống.
- Chờ một chút!
Mục Vân hiện tại lại quát:
- Tiểu tử ngươi sợ chết như vậy, như thế nào là Long tộc? Quả thực là làm mất mặt Long tộc các ngươi.
- Được, ta mới không phải là con cháu Long tộc chân chính, dù sao, từ nhỏ chưa từng uống một ngụm sữa rồng.
- ......
Mục Vân hiện tại lười để ý tới Lại Bì Long, tiến lên, nhìn chín người.
- Thúc thủ chịu trói đi.
- Nằm mơ.
Triệu Vũ quát:
- Trừ phi ngươi thả chúng ta đi.
- Vậy ngươi thật sự là nằm mơ.
Mục Vân cười nói:
- Thả các ngươi đi, ta không ngốc, sẽ không làm như vậy.
- Nếu các ngươi không biết trời cao đất dày, ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng, tự bạo đi.
Mục Vân xúc động nói:
- Nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian, ba vị lão tổ của các ngươi đều chạy trốn, nếu không tự bạo, các ngươi ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không có.
- Liều mạng.
Nghe được lời này, ba vị tộc lão Triệu gia lúc này nhao nhao tự bạo.
Linh Hạo Minh bốn vị tộc lão cũng chịu không nổi, lựa chọn tự bạo.
Chu Thương Hải và Chu Nguyên Thanh hiện tại căn bản không có lựa chọn.
Bọn họ không tự bạo, bảy người này đánh tới, cũng căn bản sống không nổi.
- Bạo.
Một tiếng quát nặng, chín đạo thân ảnh, hiện tại nhao nhao lựa chọn tự bạo.
Thế nhưng, trong lúc bất chợt, khi thân thể bọn họ bạo liệt ra, bọn họ lại phát hiện, khóe miệng Mục Vân mang theo một nụ cười.
Một nụ cười đắc ý.
Mà dần dần, xung quanh thân thể bọn họ, không gian cư nhiên bị tước đoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận