Vô Thượng Thần Đế

Chương 2719: Tử Tằm Giao Mãng (2)

Tất cả mọi người tại thời điểm này đã mất phương hướng.
- Mọi người tựa vào nhau.
Tiếng của Mục Vân vang lên.
Lư Ngọc Tuyết hiện tại lại bay lên, nhanh chóng đánh về phía Giao Mãng. Cũng may sơn cốc cũng không lớn, mọi người tuy rằng mất đi cảm giác phương hướng, nhưng không bao lâu, vẫn tìm được lối ra.
Mà hiện tại, đám người dần dần tản ra bên ngoài, sương mù dày đặc hiện tại, cũng tản ra ngoài sơn cốc.
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, mọi người cảm giác được, trong sơn cốc, tựa hồ đã xảy ra tranh đấu lớn.
- Sương mù dày đặc này sẽ dần dần tản ra, tất cả mọi người rời khỏi ngoại vi sơn cốc, chờ ở bên ngoài!
Mục Vân hạ lệnh, nói:
- Không có mệnh lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ.
- Vâng.
Mục Vân dứt lời, mọi người nhất thời tản ra bốn phía.
- Sói con, ta muốn đi vào, Lư Ngọc Thanh còn ở bên trong.
- Ta biết!
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Tạ Thanh, huyết mạch ngươi hẳn là có thể áp chế Giao Mãng này, tuy rằng không cách nào triệt để áp chế, ít nhất hẳn là có thể giảm bớt thực lực của nó, cho nên thừa dịp sương mù dày đặc, ngươi áp chế Giao Mãng, Lư Ngọc Tuyết vốn là cảnh giới Hư Thần đỉnh phong, so với Giao Mãng này cũng chỉ kém một tầng, hơn nữa ngươi áp chế, Lư Ngọc Thanh hiệp trợ, ta sẽ từ bên cạnh công kích, hẳn là có thể giết chết.
- Được.
Dứt lời, hai đạo thân ảnh nhất thời vọt vào trong sơn cốc.
Hiện tại, sương mù dày đặc trong sơn cốc có thể ngăn cản tầm nhìn và hồn thức dò xét của đám người Lư Ngọc Tuyết, nhưng lại không thể ngăn cản Mục Vân.
Vô luận là tả huyết quỷ nhãn hay mắt phải dung hợp thương thiên chi nhãn, đều có thể vững vàng điều tra đến hết thảy trong sơn cốc.
Giờ khắc này, Mục Vân quan sát thấy, trong sơn cốc, Lư Ngọc Tuyết lúc này đơn thương độc mã, đối mặt với giao mãng, mà Lư Ngọc Thanh lúc này căn bản không nhìn thấy vị trí giao mãng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Ai?
Mục Vân vừa mới tới gần Lư Ngọc Thanh, đột nhiên, Lư Ngọc Thanh kinh hô một tiếng, cẩn thận không thôi.
- Ta!
Mục Vân lúc này giữ chặt Lư Ngọc Thanh, nói:
- Ta mang ngươi đến bên cạnh tỷ tỷ ngươi, ba người chúng ta, hẳn là có thể giải quyết giao Mãng này, biết không?
- Ừm.
Mục Vân không nói nhiều nữa, Lưi kéo Lư Ngọc Thanh, tới gần Lư Ngọc Tuyết.
- Hai người các ngươi sao còn không đi?
- Đi? Sao ta lại đi? Làm thịt súc sinh này là được rồi!
Mục Vân tự tin nói.
- Làm thịt hắn?
Nghe được lời này, Lư Ngọc Tuyết cười khổ một tiếng.
- Như thế nào, không có lòng tin?
- Cũng không phải ta không có lòng tin, mà ngươi bất quá chit là Hư Thần trung kỳ, muội muội ta cũng là Hư Thần hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí còn không đạt tới cảnh giới Hư Thần đỉnh phong, ba người chúng ta, liên thủ đối phó một thần thú Hư Thần viên mãn?
- Không thử xem, làm sao biết có được hay không?
Mục Vân cười cười, nói:
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị động thủ đi.
- Ngươi đều nói như vậy, ta tự nhiên không có ý kiến.
Lư Ngọc Tuyết lần nữa nói:
- Vừa rồi nghiệt súc này rất cuồng bạo, nhưng hiện tại tựa hồ thành thật một chút, giống như là... Sợ hãi cái gì...
Nghe được lời này, Mục Vân hiểu được, rất có thể Tạ Thanh bộc phát ra long uy, khiến giao mãng sợ hãi.
Thần thú và nhân loại còn khác nhau.
Cường giả nhân loại áp chế kẻ yếu, là khí thế cường thịnh áp chế thực lực bản thân.
Mà thần thú thì trời sinh đã có sợ hãi với thần thú đẳng cấp cao hơn mình.
Tạ Thanh dù sao cũng là Thần long, hiện tại xem ra, càng là hậu duệ của tổ long, rất có khả năng là tồn tại chí tôn của Long tộc, huyết mạch áp chế bây giờ, đủ để dọa Giao Mãng vỡ mật.
- Lên.
Phía trước, khí tức đột nhiên khẽ động, Lư Ngọc Tuyết hiện tại cầm kiếm giết ra, Lư Ngọc Thanh đi theo tỷ tỷ mình xông lên.
Mà hiện tại, Mục Vân nhìn thấy một màn này, cười chua xót, cũng lao ra.
Lư Ngọc Tuyết cùng Lư Ngọc Thanh một khi rời đi, liền không cách nào nhận ra Mục Vân tồn tại.
Nhưng Mục Vân lại có thể nhìn thấy rõ ràng vị trí của hai người, đưa ra phán đoán.
Hiện tại, Tử Tằm Giao Mãng căn bản sẽ không bị sương mù dày đặc mình phóng thích ra ảnh hưởng, chiếm cứ ưu thế tiên thiên.
Ầm...
Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên, mặt đất lúc này run rẩy, Tử Tằm Giao Mãng hiện tại, đánh về phía Lư Ngọc Tuyết.
Lấy Tử Tằm Giao Mãng tốc độ cực nhanh, xông về phía trung ương hai tỷ muội.
Mục Vân hiện tại quát:
- Cẩn thận, Giao Mãng xông về phía hai người các ngươi.
Phanh...
Cơ hồ cùng một lúc, Lư Ngọc Tuyết cùng Lư Ngọc Thanh hai người không nói hai lời, công kích đều hướng đến vị trí trung gian.
Giao Mãng lúc này đau đớn, hai mắt hiển nhiên lộ ra ánh mắt run rẩy.
Hai người này, làm sao có thể phán đoán ra nó ở vị trí này?
Giao Mãng nghe được tiếng quát của Mục Vân, hiểu được, hơn phân nửa là tên gia hỏa yếu nhất này làm quỷ.
Nó gào thét một tiếng, đánh về phía Mục Vân.
Mà hiện tại, Mục Vân đã sớm có phòng bị, lui về phía sau, không cùng đối mặt Giao Mãng.
Nhưng Giao Mãng kia lại gắt gao cắn chặt hắn, căn bản không buông tay.
Mục Vân quát:
- Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, công kích về phía trước khoảng ngàn bước.
Mục Vân hiện tại giống như đôi mắt của người mù, dẫn đường hai tỷ muội Lư Ngọc Tuyết và Lư Ngọc Thanh, đánh về phía Giao Mãng.
Giao Mãng hiện tại cảm giác được ba phương diện áp chế, tuy rằng khí huyết cường đại, nhưng Lư Ngọc Tuyết, Lư Ngọc Thanh cùng với Mục Vân ba người, đều không dễ chọc vào.
Hơn nữa quan trọng nhất là, trong bóng tối, nó cảm giác được trong sơn cốc, không ngừng truyền tới cường đại áp bách, khiến cho hô hấp của hắn đều trở nên khó khăn.
Cái loại áp chế này truyền đi tốc độ càng ngày càng nhanh, để cho thân thể nó hoạt động, càng thêm bất tiện.
Mục Vân cũng nhìn ra điểm này, giờ khắc này, trong lòng càng mừng thầm.
Tạ Thanh không hổ là Tổ Long, hắn mặc dù hiện tại còn không rõ ràng lắm, Tổ Long rốt cuộc gặp cái gì, nhưng nhất định là tồn tại vượt qua thập đại Long tộc, xem ra theo cảnh giới Tạ Thanh đề cao, bản thân huyết mạch cũng sẽ đề cao.
Lư Ngọc Tuyết vẫn là công kích chủ yếu, áp sát Giao Mãng, không còn xa cách nữa, làm cho Giao Mãng không thể che giấu.
Mà Mục Vân thì ở một bên đánh.
Dần dần, Giao Mãng liên tiếp bại lui, hiển nhiên là chống đỡ không nổi.
- Linh Ẩn kiếm phá.
Một kiếm giết ra, kiếm hồn dung hợp, phốc xuy một tiếng, giao mãng kia hiện tại, kêu đau một tiếng, lui về phía sau.
Lư Ngọc Tuyết hiện tại vẫn quấn lấy Giao Mãng, căn bản không cho nó cơ hội chạy trốn.
Lư Ngọc Thanh công kích đuôi Giao Mãng, càng làm cho nó không cách nào chiếu cố đầu đuôi.
Tiếng ầm ầm vang lên, cả sơn cốc, khắp nơi đều là tiếng nổ vang.
Mà tiếng kêu thảm thiết của Giao Mãng, truyền ra, làm cho người ta nghe thấy run rẩy.
- Lùi lại.
Lư Ngọc Tuyết hiện tại quát khẽ một tiếng, nhất thời giết ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận