Vô Thượng Thần Đế

Chương 274: Vây Khốn (2)

- Có phải là nhìn thấy hắn, rất muốn giết cho hả giận!
Nhìn Mục Vân trong đám người, bên tai Cổ Minh đột nhiên truyền đến một âm thanh trêu tức.
- Là ngươi!
Nhìn thấy người tới, Cổ Minh hơi nhíu mày.
- Lâm Bân, ngươi có lòng tốt như vậy mới là lạ!
- Đương nhiên không phải ta có lòng tốt, chỉ là nhìn Mục Vân này, ta cũng rất khó chịu, muốn giết hắn cho thống khoái, ai bảo hắn làm nhiều người phiền chán như vậy chứ!
- Làm thế nào?
Mục Vân bạo lộ ra chuyện hắn và muội muội, còn giết Cổ Tâm Nhã, trong lòng của hắn đương nhiên không thể thoải mái, đương nhiên giận Mục Vân đến nghiến răng nghiến lợi.
- Hắn không phải rất quan tâm đối với học viên của hắn sao?
Lâm Bân cười lạnh nói:
- Mà nơi này là thú triều, là chỗ nguy hiểm nhất, đã xảy ra chuyện gì, dù ai cũng không cách nào đảm bảo!
- Ý của ngươi là?
- Dẫn động thú triều, dùng thực lực của ngươi và ta, đè ban cấp khác ở hậu phương, đến khi cửu ban tứ cố vô thân lại xuất hiện linh thú cao giai gì đó , Mục Vân hắn chỉ có một người, căn bản không ứng phó được.
- Ta hiểu rõ! Nhưng mà, Lâm Bân, mặc dù ngươi xếp hạng thứ chín trên Long Bảng, thế nhưng nếu ngươi đùa nghịch ta, hừ...
Lâm Bân bật cười lớn nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ không đùa nghịch ngươi, bởi vì, ta cần hắn chết.
- Nếu đã như vậy, thành giao!
Sắc mặt Cổ Minh phát lạnh, nháy mắt xông vào trong đám người.
Trên mặt Lâm Bân lộ ra một nụ cười, theo sát bên kia.
Bên này, Mục Vân dẫn theo đám người cao cấp cửu ban, một đường đâm thẳng, giống như dê đầu đàn, ở phía trước đội ngũ.
Các lớp khác cũng không cam lòng bị bỏ lại, đương nhiên cũng một đường mạnh mẽ đâm tới, cắn chặt cao cấp cửu ban, không chịu ở lại ở sau.
Đối với học viên ban cấp thì vinh quang là quan trọng nhất.
Cao cấp cửu ban ở trong trận chiến cao cấp ban, hiển lộ tài năng, toàn bộ ban cấp đều kìm nén một hơi, hiện tại lại bị cửu ban áp chế, sao có thể chịu phục.
Chỉ là dù cho không phục thì bọn hắn đúng là không có cách nào có hơn cửu ban.
- Có phải rất muốn vượt qua bọn hắn hay không?
Vào giờ phút này, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước.
Cổ Minh cười hắc hắc nói:
- Ta sẽ để cho các ngươi xung phong, đảm bảo các ngươi có thể vượt qua bọn hắn!
Vừa dứt lời, Cổ Minh lập tức xông ra.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Lâm Bân xuất hiện phía bên phải cao cấp cửu ban, cũng dẫn theo một ít học viên cao cấp ban, liều mạng bắn vọt.
Hai đại cao thủ gia nhập, trong lúc nhất thời, áp lực cao cấp ban của hai bên trái phải chợt giảm, một đường bắn vọt.
Chỉ là, Lâm Bân và Cổ Minh đều là cao thủ, hai người vừa ra tay đã lập tức hấp dẫn đại lượng linh thú cao giai vọt về phía hai người.
Lúc đầu, nhìn những linh thú thất giai, bát giai kia, học viên phía sau hai người còn có chút e ngại, thế nhưng nhìn thấy hai người đối phó với những linh thú kia giống như thái thịt, đám người cũng vội vàng tiến lên.
- Đủ rồi!
Đột nhiên, trên mặt Lâm Bân lộ ra nụ cười trêu tức, xoay người một cái, phi thân đâm vào trong những linh thú kia.
Ngay sau đó, biến mất không thấy gì nữa.
Giờ khắc này, toàn bộ học viên nhìn từng linh thú thất giai, bát giai trước mắt, nháy mắt trợn tròn mắt.
Mà hai ban cấp này chính là thất ban và bát ban, một khoảnh khắc này, chủ đạo sư thất ban Cố Tân Vũ và chủ đạo sư bát ban Mạnh Trạch Vũ lập tức sững sờ.
Tình huống như thế nào?
Hai cao thủ Long Bảng này hấp dẫn cừu hận lớn như vậy, sau đó lại phủi đít bỏ chạy.
- Rút!
Nhìn thấy mấy chục con linh thú thất giai, bát giai, Cố Tân Vũ và Mạnh Trạch Vũ nháy mắt ra lệnh.
Linh thú cao cấp như vậy, một hai con bọn hắn còn có thể đối phó, mấy chục con, toàn bộ ban cũng không đủ chôn vùi.
- Rút, nhanh lui lại!
Giờ phút này, mấy chục con linh thú đẳng cấp cao, lúc đầu bị hai người Lâm Bân và Cổ Minh chọn tức, giờ hai người này đột nhiên biến mất, bọn chúng cảm giác bị trêu đùa, nhìn từng nhân loại trước mắt, lửa giận dồn lên não.
Rống...
Ngao...
Từng tiếng gầm gừ vang lên, Mục Vân trở lại xem xét, chỉ thấy giờ phút này hai cánh đại loạn, toàn bộ trận hình bị triệt để tách ra.
Thất ban và bát ban sớm đã bị mấy chục con linh thú kia tách ra.
Chỉ là, linh thú cao giai cũng không ngốc, nhìn thấy nhân loại rút đi, lập tức quay đầu, không ngờ lại từ phía sau cửu ban xông tới.
- Hỏng bét!
Mục Vân vừa định quay trở về, thế nhưng trước người lại đột nhiên có một sóng lớn linh thú bắt đầu dây dưa.
Linh thú phía trước cũng coi là thấy rõ, một đám nhân mã này bị cắt ra khỏi đại bộ đội, hậu phương đang chém giết, phía trước bọn họ, thế công cũng nên biến càng thêm mãnh liệt.
Trong nháy mắt, áp lực của Mục Vân càng lúc càng lớn.
- Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, ba người các ngươi dẫn người xông mở một lỗ hổng ở đằng sau, để mọi người rút đi!
- Vâng!
Ba bóng người vù vù lui lại, vội vàng chi viện cho phía sau.
Lúc đầu trọng tâm của mọi người đều đặt ở phía trước, dù sao, ai cũng sẽ không ngờ, hai cánh lại đột nhiên xuất hiện kẽ hở.
Quay trở lại, ba người Mặc Dương dẫn đội, chỉ là, mấy chục con linh thú thất giai, bát giai kia, cũng không phải ba người có thể chống lại.
Rơi vào đường cùng, Mục Vân vội vàng triệt thoái về phía sau, hỗ trợ người.
- Mẹ nó, ai đang làm trò quỷ!
Nhìn mấy chục con linh thú thất giai, bát giai ở hậu phương, Mục Vân thầm mắng một tiếng, rút kiếm tiến lên.
Bóng người vụt sáng, trong mấy chục con linh thú thất giai, bát giai, Mục Vân giơ kiếm, trong tiếng sấm chớp, từng con linh thú bị chém giết.
Chỉ là, bằng vào lực lượng một mình hắn, thực sự khó mà gánh vác.
Ngao...
Mà ngay vào lúc này, một tiếng gầm gừ to rõ vang lên, toàn bộ núi rừng đột nhiên xuất hiện một trận hấn động.
Ầm ầm...
Phía trước đại bộ đội nhất thời xuất hiện mấy trăm con linh thú cao giai hình thể khoảng chừng mấy chục mét.
Nhìn kỹ lại, những con linh thú đó phần lớn là bát giai, cửu giai, thậm chí mấy con linh thú thập giai.
Linh thú thập giai, so với võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh thập trọng thì càng để cho người ta sợ hãi.
- Liều!
Đột nhiên, Mục Vân quát khẽ một tiếng, trường kiếm trong tay xuyên thẳng vân tiêu.
Thân thể của hắn lăng không bay lên.
- Thiên Lôi Thần Thể Quyết, cửu thiên dẫn lôi!
Rít lên một tiếng, Mục Vân đứng giữa trời, một tiếng ầm vang nổ vang truyền ra, sau một khắc, trong phạm vi một trăm mét xung quanh hắn, từng mảnh lôi điện dệt thành lưới, rắc rối khó gỡ, ầm vang chụp được.
Tiếng linh thú kêu thảm thiết vang lên, thân thể Mục Vân lảo đảo một cái, từ giữa không trung ngã xuống đất.
- Mục đạo sư!
- Ta không sao, Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, dẫn người triệt thoái về phía sau!
- Vâng!
Nhìn mấy chục con linh thú thất giai, bát giai ở hậu phương, mất mạng trong nháy mắt, nơi xa, Lâm Bân và Cổ Minh ẩn nấp trong đám linh thú lập tức sững sờ.
Cái này cũng được?
- Làm sao bây giờ?
- Một lần nữa!
Sắc mặt Lâm Bân phát lạnh, nhịn không được quát.
Ngao...
Chỉ là, ngay lúc hai người chuẩn bị xuất hiện thì một tiếng rống to rõ vang lên, trong đám đó đột nhiên xuất hiện một con linh thú giống như một ngọn núi nhỏ, mạnh mẽ đâm tới phía dưới, tốc độ cực nhanh, đụng bay từng con linh thú ven đường, vọt thẳng đến bên cạnh Mục Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận