Vô Thượng Thần Đế

Chương 276: Hai Gia Hỏa Cần Ăn Đòn

Nơi xa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Cổ Minh vui mừng, cười nói:
- Mục Vân, không phải ngươi rất lợi hại sao? Sao giờ lại không phản kháng nữa?
- Hắn lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là thất trọng huyệt thần cung, sao có thể chống lại linh thú cửu giai được chứ!
Lâm Bân cười lạnh nói:
- Mục Vân rất càn rỡ, thế nhưng hắn có thực lực để càn rỡ, thế nhưng có đôi khi, quá mức xử trí theo cảm tính, chức đạo sư cũng không phải dạy bảo con của mình, còn dùng tính mệnh đi bảo hộ, ngây thơ!
- Còn nữa nói, cho dù là con của mình, đến lúc nên vứt bỏ thì vứt bỏ, người không vì mình, trời tru đất diệt!
Nghe thấy Lâm Bân nói vậy, Cổ Minh cười lạnh nói:
- Ta xem như nhìn thấu Lâm Bân ngươi, vì sao thực lực lại ở trên ta, ngươi nhẫn tâm như vậy, ta không so được.
- Ta đương nhiên biết, nào có ai thiện tâm như Cổ Minh, thiện tâm đến muội muội của mình cũng không buông tha!
- Ngươi...
Oanh...
Nhưng ngay khi hai người đang tranh cãi thì từ chân trời nổ vang lên một âm thanh.
Cự Cốt Ma Viên vỗ xuống một chưởng, trực tiếp đem Mục Vân toàn bộ thân thể giữ tại trong lòng bàn tay tâm, trầm đục âm thanh, chính là từ trong bàn tay khổng lồ kia truyền ra.
- Mục đạo sư!
- Mục đạo sư!
Thấy cảnh này, toàn bộ cao cấp cửu ban triệt để vỡ tổ.
- Hô cái gì hô!
Một bên, Lâm Hiền Ngọc nhìn không được, quát to một tiếng.
- Mục đạo sư hắn...
Phanh...
Cảnh Tân Vũ vừa định nói chuyện, một tiếng phanh vang lên, bàn tay Cự Cốt Ma Viên kia ầm vang nổ tung.
Răng rắc...
Ngay sau đó, dưới đêm mưa, sấm sét vang dội, một tiếng sấm rền, ầm vang tạc hạ.
Oanh...
Trong khoảnh khắc, toàn bộ thân thể linh thú cửu giai Cự Cốt Ma Viên dưới dòng lôi điện này nổ từng thành từng mảnh.
Phanh phanh phanh...
Tiếng bạo liệt liên tiếp vang lên, thân thể Cự Cốt Ma Viên dần dần vỡ vụn dưới lôi điện, triệt để tan rã.
Thân thể Mục Vân lại từ giữa không trung trực tiếp rơi xuống, hơi hô thở ra một hơi.
- Mục đạo sư, ngài... Không sao chứ?
- Nói nhảm, ta có thể có chuyện gì?
- Ách...
- Còn đứng ngây đó làm gì? Mấy trăm con linh thú cửu giai, thập giai tới gần hậu phương, chẳng lẽ các ngươi muốn chết sao?
- Không muốn, không muốn!
- Không muốn thì tranh thủ thời gian rút lui!
Mục Vân ra lệnh một tiếng, cao cấp cửu ban không ngừng lùi lại.
- A, Mục Vân, ai cho ngươi rút lui?
Nhìn thấy bọn người Mục Vân lui lại, một tiếng quát đột nhiên từ phía sau lưng vang lên.
- Lâm Bân!
- Không sai, Mục Vân, cao cấp cửu ban các ngươi chính là đứng đầu cao cấp ban, các ngươi rút lui, người nào đến xung phong?
Cổ Minh đi tới, nhìn Mục Vân, cười lạnh nói.
- Mục đạo sư, vừa rồi chính là hai người bọn họ...
Nhìn thấy Cổ Minh và Lâm Bân xuất hiện, Mặc Dương nói nhỏ bên tai Mục Vân.
- Mục Vân, dù sao hai người chúng ta cũng là xếp hạng thứ mười trên Long Bảng, lần này hiệp trợ các ngươi ngăn cản linh thú, cũng là có mệnh lệnh của học viện, cao cấp cửu ban các ngươi vô mệnh lui lại, đương nhiên là nên phạt!
- Phạt sao? Phạt em gái ngươi!
Nhìn dáng vẻ Cổ Minh làm bộ làm tịch, Mục Vân không thèm để ý.
- Cổ Minh, ngươi thật đúng là đủ không muốn mặt, nếu ta là bộ dáng như ngươi thì đã sớm núp ở trong phòng không dám ra ngoài? Huynh muội làm loạn, không ngờ ngươi còn có cảm giác ưu việt?
Mục Vân không keo kiệt mắng:
- Còn có ngươi, Lâm Bân, cũng không nhìn một chút bộ dáng của ngươi, lấy xương mạch huyết khí của đệ đệ, chỉ vì hoàn thành cho mình, mà bây giờ ngươi cảnh giới gì? Bát trọng huyệt phong trì, ngươi nhìn lại, Lâm Hiền Ngọc cảnh giới gì? Mặc dù hắn hiện tại không bằng ngươi, thế nhưng vượt qua ngươi cũng là chuyện sớm hay muộn, ngươi còn có mặt mũi lấy thân phận Long Bảng của ngươi nói chuyện?
- Ngươi...
Không ngờ Mục Vân căn bản không để hai chữ Long Bảng này vào mắt, hai người Lâm Bân và Cổ Minh nhất thời giận dữ.
- Cùng tiến lên, giết hắn!
- Các ngươi cũng chỉ phối cùng tiến lên thôi!
Nhìn thấy hai người vọt tới, Mục Vân quát:
- Lâm Hiền Ngọc, mang theo mấy người Mặc Dương áp chế, chớ để những thú triều kia xông phá phòng tuyến, rút lui đâu vào đấy, ta để giáo huấn hai con chó này.
Cổ Minh này thấy thế nào cũng là một dáng vẻ muốn ăn đòn.
Lâm Bân càng không cần phải nói.
- Nói hay lắm, hai người chúng ta ngược lại muốn xem thử ngươi sẽ giáo huấn chúng ta như thế nào!
Cổ Minh sầm mặt lại.
Mỗi lần Mục Vân lấy Cổ Tâm Nhã đến nói, đối với hắn đều là một cây gai từ đáy lòng, mặc dù hắn biết làm như vậy không đúng, thế nhưng mỗi lần đều nhịn không được mùi vị đó dụ hoặc.
Nhưng là hiện tại, Cổ Tâm Nhã bị giết, hắn đã sớm muốn giết Mục Vân.
Ngày hôm nay, vào lúc thời khắc, giết Mục Vân chính là thời cơ tốt đẹp.
Mà Lâm Bân thì tràn ngập ghen ghét đối với Mục Vân.
Nếu không phải Mục Vân xuất hiện, Lâm Hiền Ngọc sẽ không khôi phục, mà thực lực còn tiến bộ nổi bật, nếu Lâm Hiền Ngọc tiếp tục tiến bộ với loại tốc độ này, cho dù hắn và Mục Vân có ước hẹn ba năm, thế nhưng tương lai thiên phú xuất chúng, nói không chừng phụ thân vẫn sẽ lập Lâm Hiền Ngọc làm thiếu tộc trưởng.
Lâm gia đã có Lâm Dục tranh đoạt với hắn, hiện tại thêm ra một Lâm Hiền Ngọc, thêm ra một Lâm Chấp, địa vị của hắn sẽ chỉ dần dần khó giữ được.
Mà toàn bộ những thay đổi này đều là bởi vì Mục Vân.
Không có Mục Vân, mọi việc đều sẽ bình tĩnh lại.
Hiện tại, tốc độ Mục Vân trưởng thành quá nhanh, hắn nhất định phải kiềm chế, nếu không, tương lai tất nhiên sẽ có một ngày hắn hối hận.
- Hèn hạ vô sỉ, dẫn động thú triều, muốn giết Mục Vân ta, nhưng thật xin lỗi, mệnh ta lớn, ngược lại là hai người các ngươi, lại bởi vậy mà bị trừng phạt.
- Nhận trừng phạt, ngươi cũng không sợ gió lớn tránh lưỡi.
Dù sao hai người cũng là cảnh giới Linh Huyệt cảnh bát trọng, xếp hạng trước mười trên Long Bảng, sao lại là đơn giản như vậy.
Khanh...
Trong tay Cổ Minh xuất hiện một thanh đoản thương, đoản thương kia dài bằng cánh tay, toàn bộ mũi thương, lại dài hơn một nữa đoản thương.
Mà đổi thành một bên, trong tay Lâm Bân đã nắm chặt một lưỡi đao ba mũi.
Hình như hai người sớm đã lên kế hoạch tốt, một trái một phải, đánh thẳng về phía Mục Vân.
Khanh...
Trường kiếm trong tay, nhập vi kiếm thế cùng nhau bộc phát, lần này, Mục Vân tuyệt không dự định kéo lâu dài.
Linh thú cửu giai đã tương đương với cường giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh cửu trọng, hắn cũng có thể chém giết, huống chi hai võ giả cảnh giới bát trọng huyệt phong trì.
- Phong Khởi Vân Trảm!
Quát khẽ một tiếng, Mục Vân lăng không bay lên, chỗ kiếm chỉ, đánh đâu thắng đó.
Trước đó, lúc ở Linh Huyệt cảnh lục trọng, đối với võ giả bát trọng cảnh giới, đúng là để Mục Vân có phần khó mà chống đỡ.
Nhưng bây giờ, thân ở thất trọng huyệt thần cung, loại cảm giác này đã không còn sót lại chút gì.
Kiếm thế vốn là mượn lực lượng thiên địa, bộc phát ra chỗ cường đại của kiếm khách, bằng vào kiếm thế, Mục Vân không sợ hãi.
Mà trong lúc Mục Vân giao chiến với hai người Cổ Minh, Lâm Bân, giữa không trung, hai nhân ảnh vút không mà đến, nhìn ba người đang tranh đấu ở nơi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận