Vô Thượng Thần Đế

Chương 2768: Đến cùng làm thế nào?

- Tạ Thanh, xem ra ngọn lửa này, mình không đốt không được.
Mục Vân cười nhạt nói.
- Ta hiểu!
Tạ Thanh hắc hắc quỷ cười nói:
- Ta thêm chút củi lửa.
- Được.
Nhất thời, Tạ Thanh nhìn Mục Vân, cười xấu xa nói:
- Cái kia, sói con, ta biết ngươi là một sao thần đan sư, ngươi ngày thường, có luyện chế một ít hay không... Cái loại đan dược này...
- Cái loại gì? Cái nào?
- Chính là có thể làm cho nam nhân và nữ nhân, cái kia, ngươi hiểu rồi.
- Mẹ nó!
Mục Vân nhất thời quát:
- Thì ra ngươi vẫn luôn không được, lão đệ, ngươi sớm nói với ta.
Mục Vân vừa quát, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.
Tạ Thanh nhìn Mục Vân, tròng mắt nhất thời đều muốn phun ra lửa.
- Khụ khụ, cho, cho một bình cho ngươi, loại thuốc này do chính tay ta luyện chế ra, nhớ kỹ, một viên là có thể có hiệu quả, ăn nhiều, có lẽ đã một đêm cũng không yên tĩnh được.
- Hiểu rồi!
Dứt lời, Tạ Thanh lấy thuốc, liền rời khỏi tiểu viện, biến mất không thấy...
Loại chuyện này, Tạ Thanh có kinh nghiệm, Mục Vân biết, không cần giải thích nhiều.
Mà Mục Vân vẫn ngồi ở vị trí đó, không động không nói gì thêm.
Triệu Nham Minh hiện tại nhìn Mục Vân, kinh ngạc nói:
- Ngươi đừng làm bậy, Triệu Phi là mầm non của Triệu gia, được sủng ái sâu sắc, hơn nữa, Thân Công Thính Phong kia, tuy không phải người Giang gia, nhưng phụ thân thân hắn Thân Công Bác, ở Giang Châu cũng là cường giả số một, cho nên cùng Giang Tâm Xảo kết hợp, sinh ra Thân Công Thính Phong.
- Người này có thể nói là thịt trong lòng Giang gia và Thân công gia, thịt trong tim.
- Còn có Nguyên Thanh cùng Nguyên San San, một người là nhi tử của tam bang chủ Nguyên Hoán, một người là nữ nhi của nhị bang chủ Nguyên Nhất Thành, hai người đều là cháu trai, cháu gái của Nguyên Đại Dũng, Dưới gối Nguyên Đại Dũng không có hài tử, đối với hai người bọn họ là sủng ái có thừa.
- Ồ...
Mục Vân bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Ngươi nói như vậy, ta càng phải làm một cái bẫy thật tốt, tam đại gia tộc liên hợp lại, ta thật đúng là không dễ làm, hiện tại tự mình đấu lên, ta sẽ bắt xuống Viêm Châu.
Triệu Nham Minh nhìn Mục Vân, chỉ cảm thấy người này điên.
Đổi lại người khác làm như vậy, hắn thật sự sẽ cho rằng người này điên rồi.
- Mục Vân.
Triệu Nham Minh nhìn Mục Vân, đột nhiên nghiêm túc nói:
- Ta mặc dù là người Triệu gia, thế nhưng, ngươi nên biết, chuyện ngày xưa ở Tiên giới, Triệu tộc cùng ngươi, ta chưa bao giờ tham gia, chuyện hôm nay, ta cũng sẽ không tham gia.
- Chẳng qua, ta có một thỉnh cầu.
- Nói đi.
- Ta muốn đi theo ngươi.
Triệu Nham Minh mở lời:
- Ta nguyện ý đi theo bên người ngươi.
Nghe được lời này, Mục Vân ngẩn ra, Sở Hàm và vẻ mặt Liễu Thân khẩn trương hẳn lên.
Tên này, hiện tại nói loại lời này, còn không biết rốt cuộc có ý gì.
Mục Vân lại cười cười.
- Đi với ta? Không phải ngươi biết Vân Lang hiện tại ở khu bán đông, muốn gió có phong, muốn mưa được mưa, đi cùng ta, ngươi không bằng đi cùng hắn?
- Làm người, há có thể chỉ nhìn trước mắt?
Triệu Nham Minh cười nói:
- Ta biết, phàm là người ngày xưa đi theo bên người ngươi, chỉ cần ngươi không chết, bọn họ sẽ không chết.
- Ta nguyện ý tin tưởng phán đoán của ta, tương lai ngươi nhất định là Long Tường Cửu Thiên, không người nào có thể ngăn cản, thần giới này, cũng không cách nào áp chế ngươi!
- Vân Lang, bất quá chỉ là một khối đá đệm trên đường của ngươi thôi, cho dù là toàn bộ Nam Trác vực, cũng không có thiên tài có thể so sánh cùng ngươi.
Mục Vân lại cười nói:
- Ngươi ngược lại rất biết vỗ mông ngựa.
- Bất quá ngươi phải biết rằng, ngươi lựa chọn theo ta, mà không phải huynh đệ của ta, là thuộc hạ của ta, ta bảo ngươi làm cái gì, làm cái đó, tuân theo mệnh lệnh là được.
- Ngươi cũng biết, ta có một môn thần thông, sinh tử ám ấn, có thể khống chế người khác, ta sẽ không cho ngươi dùng.
- Nhưng ta hy vọng ngươi càng phải hiểu rằng ta không cho ngươi sử dụng, không có nghĩa ta tin tưởng ngươi, nhưng đại biể là ta đã có quyết định, ngươi nếu phản bội, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào.
Mục Vân nói, rất đơn giản, ý tứ rất rõ ràng.
Hắn không thích sự phản bội.
Ở Tiên giới, đám người Hồ Thần Sinh, Tề Thiên Vỹ của Yêu tộc phản bội hắn, mặc kệ vì nguyên nhân gì, hắn tuyệt đối không nghe những người này giải thích, chỉ có một chữ - giết.
Huyết Kiêu cùng Vân Lang đối với hắn phản bội, hắn, giống nhau muốn giết.
- Ta hiểu.
Triệu Nham Minh cười nói:
- Nói như vậy, ngươi đáp ứng?
- Ha ha, một gã thiên tài Hư Thần đỉnh phong muốn vào dưới trướng ta, ta vì sao không đáp ứng?
Mục Vân cười nói:
- Bất quá rất không khéo, ta muốn nói cho ngươi, lần này ta tới, là muốn đách người của ba thế lực lớn ra khỏi Viêm Châu, đây chính là địa bàn của ta, hiện tại, ta làm, chẳng qua là không muốn đại động can qua.
- Có thể dùng biện pháp xảo diệu nhất giải quyết bọn họ, tốt nhất.
- Bất quá bọn họ không thức thời, ta không ngại giết, Loan Châu, Giang Châu, Tam Nguyên quận, tam đại quận thành, ta rất thích liên hợp với Viêm Châu, thành lập một loại tổ chức như Vân Lang, tự mình làm người đứng sau, nghĩ tới cũng rất thoải mái.
- Ta liền biết, đi theo ngươi, chắc không sai.
Triệu Nham Minh nhìn Mục Vân, hưng phấn nói.
Là một võ giả, ai không có tham vọng?
Chuyện mình không cách nào thi triển, không cách nào làm được, nhìn thấy một người khác làm được hơn nữa còn tràn đầy tin tưởng làm được, cái loại cảm xúc chân thành bội phục này, không cách nào ngăn cản.
Giờ khắc này nhìn Mục Vân, tâm tình Triệu Nham Minh chính là như thế.
Hắn rất muốn biết, Mục Vân rốt cuộc làm được một bước này như thế nào, nhưng từ đầu đến cuối, hắn đều nghĩ không ra, có lẽ, thật sự là thiên phú chênh lệch.
Có vài người, sinh ra, chính là nhất định phải là rồng bay vạn dặm, mà có vài người, chỉ có thể không làm gì cả đời.
- Thế gian này, ta cho rằng có hai loại thiên tài.
Tựa hồ nhìn ra tâm tính tiêu cực của Triệu Nham Minh lúc này, Mục Vân mở lời:
- Một là thiên tài cố gắng, một loại là thiên tài thiên phú.
Nghe được lời này, Triệu Nham Minh ha hả cười nói:
- Mà ngươi là thiên tài cố gắng cùng thiên phú kết hợp...
- Ha ha...
Mục Vân hiện tại nhịn không được cười ha ha.
Đang lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
Thân ảnh Tạ Thanh xuất hiện trước mặt mấy người.
- Sao? Về sớm vậy sao?
Mục Vân cười nói.
- Chứ sao, ta làm việc, ngươi yên tâm.
Tạ Thanh nhịn không được thấp giọng nói:
- Mẹ nó, thật kích thích! Hắc hắc...
- Ngươi làm thế nào?
Mục Vân nhịn không được hỏi.
Tạ Thanh ghé tai thì thầm, lẩm bẩm một hồi lâu, cuối cùng, hai người nhịn không được nhìn nhau cười, trong mắt đầy gian trá.
- Rốt cuộc làm thế nào?
Triệu Nham Minh nhịn không được tò mò hỏi.
- Cách làm của Tạ Thanh, chính là cách làm kiểu Tạ Thanh, Triệu Nham Minh, ngươi ở lại Triệu gia trước đi, đến lúc đến, ta sẽ để ngươi theo ta, hiện tại ta cũng không cần ngươi làm cái gì.
Mục Vân cũng không giải thích, mang theo Tạ Thanh, Sở Hàm, Liễu Thân mấy người, rời khỏi hoa viên.
- Rốt cuộc làm thế nào?
Triệu Nham Minh lẩm bẩm nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận