Vô Thượng Thần Đế

Chương 2780: Cực Động Thương

Hai người cầm đầu, hiện tại bước nhanh tới trước người Mục Vân, vội vàng hành lễ.
- Lâm Hạc, Lục Quảng Nghĩa, các ngươi tới làm gì?
- Thuộc hạ đáng chết!
Lâm Hạc chắp tay nói:
- Minh chủ xuất quan, không kịp đón tiếp, thuộc hạ thất trách.
- Đúng đúng đúng.
Lục Quảng Nghĩa chắp tay nói:
- Ta đã thông tri Triệu Cực Tùng, Giang Hàn, Nguyên Đại Dũng cùng Nguyên Hoán bốn vị đường chủ, bọn họ đã chạy tới.
Nhìn binh lính hộ vệ Viêm Minh xung quanh nghiêm trận chờ đợi, cả thực khách đều kinh hồn sợ hãi.
Bọn họ bất quá chỉ là đơn giản ăn một bữa cơm, Viêm Minh này, không đến mức trận thế lớn như vậy chứ? Làm mọi người sợ chết.
- Được rồi được rồi, đều tan đi, hai người các ngươi cũng ngồi xuống, cùng ta ăn một bữa cơm.
Mục Vân khoát tay áo nói:
- Ảnh hưởng đến việc làm ăn của Tứ Tượng Hiên, ngươi bồi thường?
- Không cần không cần, Mục Minh Chủ thích, Tứ Tượng Hiên chúng ta, ngày sau sẽ phục vụ một mình Mục Minh Chủ.
Hiên Ninh Vũ vội vàng nói.
Nói giỡn, toàn bộ tứ châu quận khu tây trung, đều là của Mục Vân, một Tứ Tượng Hiên nho nhỏ của hắn, có thể làm gì?
Đương nhiên đi theo Mục Vân.
Cho dù Viêm gia lúc trước, cũng không có phạm vi toàn lực lớn như vậy.
- Đều nhanh rút lui, các ngươi ngồi xuống nói, ta thích ăn cơm như vậy, ngồi xuống.
- Vâng.
Lâm Hạc và Lục Quảng Nghĩa hai người, thấp thỏm bất an ngồi xuống.
Mục Vân lần này xuất quan, không có thông báo cho bọn họ, lặng lẽ đi ra, hơn phân nửa là muốn thị sát, xem bọn họ ba tháng này làm như thế nào.
Không biết điều bọn họ làm có làm cho Mục Vân hài lòng hay không.
- Ta nhìn bên trong Viêm Châu, duyệt qua một ít con đường chính, cảm giác cũng không tệ lắm, ba tháng nay, các ngươi vất vả rồi, bất quá chính là...
- Minh chủ.
Mục Vân còn chưa dứt lời, Lâm Hạc tranh giành nói:
- Thời gian ba tháng có chút ngắn, cho chúng ta thêm một chút thời gian, nhất định sẽ quản lý Viêm Châu làm cho minh chủ hài lòng.
- Đúng đúng, trong khoảng thời gian này, chúng ta hạ lệnh giảm bớt thuế của các cửa hàng, để cho bọn họ nghỉ ngơi dưỡng sức, còn liên thông....
- Được rồi được rồi.
Mục Vân hiện tại lại cắt đứt lời nói của hai người.
Hai người nhất thời thấp thỏm bất an nhìn Mục Vân.
Có phải cái gì không làm tốt sao?
Vừa rồi Mục Vân nói một câu, phía trước là khen ngợi, phía sau là xoay chuyển, bất quá chính là... Cái gì? Hai người nhìn Mục Vân, khẩn trương không thôi.
- Hai người các ngươi khẩn trương như vậy làm gì?
Mục Vân lắc đầu nói:
- Ta muốn nói, bất quá thời gian còn ngắn, các ngươi không cần gấp gáp như vậy, phản tác dụng lại không tốt, hơn nữa cũng phải chú ý tu hành của mình, không thể lơ là tu hành.
Mục Vân nhìn bộ dáng khẩn trương của hai người, cười khổ không thôi. Có phần căng thẳng như vậy sao?
- Đúng thế, ta đã nói với bọn họ bao nhiêu lần rồi, đừng bận rộn như vậy, mệt muốn chết mình, được không bù được mất, cùng ta đến Tứ Tượng Hiên nhiều hơn, thả lỏng thư giãn thật tốt.
Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên.
- Đều giống như ngươi như vậy, Viêm Minh chúng ta, sớm muộn gì cũng xong đời.
Mục Vân không có xoay người, mở lời.
- Sói con, ngươi nói như vậy, là quá đáng, mấy ngày nay ta chạy ngược chạy xuôi, từ trên xuống dưới, xử lý nhiều chuyện hơn, ngươi làm chưởng quỹ vung tay, ta mặc kệ thì ai quản? Vì vậy, mệt mỏi thì đến thư giãn một chút, ngươi còn nói ta?
Tạ Thanh ngồi xuống, một ngụm rượu xuống bụng.
- Oa oa, Hiên Ninh Vũ, ngươi rất biết làm việc, ta đến, cho ta rượu ngon, sói con đến đây, ngươi liền cho hắn thứ này uống.
Tạ Thanh cười ha ha nói.
Hiên Ninh Vũ hiện tại càng lúng túng.
Mục Vân cười mắng:
- Ngươi bớt ở chỗ này pha trò, gần đây đi nơi nào, ngươi cho rằng ta không biết?
- Xem ra lại có người mật báo, bị ta bắt, phải xử trí thật tốt.
Tạ Thanh nhìn mấy người, uy hiếp nói.
Tất cả mọi người đều bày ra mặt cười.
Mục Vân cùng Tạ Thanh hai người, chính là mặc một cái quần, Tạ Thanh có thể gọi thẳng Mục Vân là sói con, mắng to Mục Vân, nhưng bọn họ, không dám.
- Được rồi, ngồi xuống đi.
Mục Vân nhìn mọi người, nói:
- Ta chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn giản, có chuyện gì, ăn cơm xong lại báo cáo cũng không muộn.
Mọi người lĩnh mệnh, đều ngồi xuống.
Một bữa cơm, cũng chỉ Tạ Thanh rất thoải mái, mấy người khác đều khẩn trương, Mục Vân cũng biết, những người này, triệt để coi hắn là minh chủ, cung kính, không có khả năng buông bỏ sợ hãi trong lòng.
Như vậy cũng tốt, một người nắm trong tay quyền lực, bản thân chính là làm cho thuộc hạ sợ hãi.
Còn không giống Vân Minh.
Bên trong Vân Minh, tứ hộ vệ là huynh đệ hắn kết giao, Vân Vệ là tâm phúc hắn từng bước thành lập, hiện tại bên trong Viêm Minh, cũng chỉ có Tạ Thanh là người duy nhất hắn tin tưởng, Sở Hàm cùng Liễu Thân hai người, cũng không đến mức có thể làm cho hắn tín nhiệm.
Hoàng hôn đi về phía tây, một bữa ăn mới kết thúc.
Mục Vân trở lại Viêm Minh, đám người Triệu Cực Tùng, Giang Hàn, Nguyên Đại Dũng cùng Nguyên Hoán đều chờ đã lâu.
- Giang Hàn, đột phá?
Nhìn thấy Giang Hàn tựa hồ đạt tới cảnh giới Chân Thần trung kỳ, Mục Vân cười nhạt nói.
- Đa tạ minh chủ.
Giang Hàn dập đầu nói:
- Chủ nhân đột phá đến cảnh giới Chân Thần sơ kỳ, đáng mừng, thuộc hạ dính ánh sáng, cũng đã đạt tới cảnh giới Chân Thần trung kỳ.
- Đúng vậy!
Triệu Cực Tùng cười nói:
- Thuộc hạ tuy rằng không có thăng cấp, nhưng rõ ràng cảm giác được, thân thể của mình so với trước kia đề cao gấp mấy lần, vô luận là sinh mệnh lực hay là lĩnh ngộ lực.
- Đúng vậy.
Nguyên Đại Dũng cũng cười nói:
- Sinh tử ám ấn, khiến cho chúng ta trong bóng tối, được chủ nhân tặng quà.
Bốn người hiện tại không còn nửa phần oán hận.
Hết thảy khuất nhục, dưới thực lực tăng lên, cũng không còn là khuất nhục nữa.
- Tốt, đều tiến vào đi, nói một chút chuyện xảy ra trong mười tám châu quận trong khoảng thời gian này.
- Vâng.
Đại điện Viêm Minh, thoạt nhìn tương tự Vân Minh ngày xưa, xem ra Lâm Hạc cùng Lục Quảng Nghĩa, đúng là bỏ tâm tư rất lớn.
- Triệu Nham Minh còn chưa trở về sao?
Mục Vân ngồi xuống, hỏi.
- Triệu Nham Minh rời Viêm Châu, đến Loan Châu, về Triệu gia lấy một vài thứ liền rời đi, tựa hồ là... Đến châu quận khu vực phía tây, đi làm cái gì, hắn ngược lại không nói.
Triệu Cực Tùng bẩm báo.
Mục Vân nhíu mày.
Dựa theo tâm tư của Triệu Nham Minh, hiện tại, hiển nhiên là sẽ không phản bội mình.
Gia hỏa này, muốn làm cái gì?
Lâm Hạc chắp tay nói:
- Minh chủ, ba tháng gần đây, khu vực phía đông không có gì thay đổi quá lớn, Thường gia của quận Thường Sơn, gần đây đã huy động không ít binh lính ở giáp ranh giữa quận Giáp Châu và Thường Sơn, nghiêm túc chờ đợi, tựa hồ lo lắng chúng ta làm khó dễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận