Vô Thượng Thần Đế

Chương 2782: Nam Nguyên Thành

Mà hiện tại, trong một gian phòng khác, Triệu Nham Minh một thân trường sam màu trắng, khí tức nho nhã, tất cả đều lộ ra không sót một chút, làm cho người ta có một loại cảm giác phong trần mệt mỏi.
- Mục huynh.
Triệu Nham Minh nhìn Mục Vân, vội vàng nói:
- Mấy ngày nay không nói lời tạm biệt, hy vọng Mục huynh đừng để ý, chỉ là chuyện tương đối gấp gáp, cho nên ta chưa kịp nói cho Mục huynh.
- Chuyện gì, nói đến nghe một chút.
- Lần này ta được Hỏa Ngọc Tử cùng Vũ Đông Thanh giúp đỡ, mới đi tới khu đông.
- Hỏa Ngọc Tử? Vũ Đông Thanh?
Mục Vân nhíu mày nói:
- Hai người này vốn không có giao tình gì với ta, bọn họ gặp phải phiền toái, nói với ta làm gì?
- Nhưng Vân Lang và minh chủ có giao tình.
Triệu Nham Minh lại nói:
- Hiện giờ, trong mười đại châu quận phía tây, năm châu lớn là Đồng Châu, Thanh Châu, U Châu, Xuyên Châu và Bành Châu đều bị Vân Lang khống chế, hơn nữa liền kề quận Đông Hoàng, chính là Chu Vô Khuyết nắm trong tay, Chu Vô Khuyết người này, đầu nhập vào Vân Lang, có thể nói, Vân Lang nắm trong tay sáu đại châu quận phía tây.
- Tây Bình quận, hiện giờ bị Hỏa Ngọc Tử khống chế, mà Sơn Dương quận cùng Đan Dương quận, lại là do Vũ Đông Thanh khống chế.
- Còn lại Lang Châu, hiện tại là Phổ Thạch khống chế.
Nghe Triệu Nham Minh nói, Mục Vân cười nói:
- Xem ra, mười vị thần tuyển chi tử tiến vào thần giới các ngươi lúc trước, quả nhiên là thiên hàng thần mệnh, lúc này mới bao lâu, chính là bao trùm các châu quận trong tay mình?
- Nhưng ta vẫn là câu nói kia, ta chỉ quan tâm đến an nguy của đồ nhi Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền. Những người khác, ta một mực mặc kệ.
Mục Vân phất tay nói:
- Nếu Vân Lang muốn thôn phệ bọn họ, vậy để cho bọn họ tự mình đến cầu ta, nếu không, ta cần gì phải để ý tới bọn họ, cho dù thập đại châu quận đều bị Vân Lang nuốt chửng, Mục Vân ta, cũng sẽ không sợ hắn.
- Nhưng mà...
- Triệu Nham Minh.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Ngươi lựa chọn đầu nhập vào ta, nên biết, tính tình và bản tính của ta, những người này, là sống hay chết, nói với ta làm gì? Nếu không có tin tức của đồ đệ ta, bây giờ ta sẽ không đi về phía tây.
- Về phần bọn họ, để cho bọn họ tự sinh tự diệt đi.
- Vâng.
Triệu Nham Minh chắp tay, chua xót nói.
Lúc trước trước hắn tiến vào Thần giới, quan hệ với đám người Chu Vô Khuyết, Hỏa Ngọc Tử không tệ, hiện tại, muốn giúp bọn họ một phen, nhưng Mục Vân cùng bọn họ lại không có bất kỳ quan hệ gì.
Mục Vân nói không giúp, binh lính của tứ đại châu quận kia, không có khả năng có một người xuất động.
Hắn cũng chỉ có thể làm được một bước này, không có khả năng thay đổi suy nghĩ của Mục Vân.
Thấy Triệu Nham Minh không nói gì nữa, Mục Vân lại nói:
- Ngươi nhớ kỹ, hiện tại, ngươi là thuộc hạ của ta, bất luận hành động gì, cần ta đưa ra chỉ thị, toàn bộ Viêm Minh, tất cả mọi người làm việc đều cần ta đồng ý, ngoại trừ Tạ Thanh, hiển nhiên, ngươi hiện tại còn chưa đủ tư cách này, hiểu không?
Có một số lời, Mục Vân không thể không nói rõ ràng.
Nếu không, Triệu Nham Minh thật coi mình vẫn là thiên tài Triệu gia ngày xưa.
- Ta hiểu rồi.
- Lui ra đi.
Mục Vân lại nói:
- Đúng rồi, ngày mai theo ta cùng đến Quảng Bình quận, lại chuyển đường đến quận Thiên Trường.
- Vâng.
Dứt lời, Triệu Nham Minh lui đi.
Trở lại trong phòng riêng, Lư Tuấn Sinh nhìn Mục Vân, cười nói:
- Chuyện không tốt?
- Ngược lại cũng không phải.
Mục Vân cay đắng nói:
- Bị một đám người không liên quan thỉnh cầu ta giúp đỡ.
Lập tức, Mục Vân nhất nhất kể lại những lời Triệu Nham Minh nói.
- Thật ra chuyện này, nếu ngươi nguyện ý xuất binh trợ giúp, vậy Tây Bình quận, Sơn Dương quận, Đan Dương quận cùng với Lang Châu, tứ châu quận này, có thể trở thành phụ thuộc ngươi.
- Lư lão nghĩ quá đơn giản.
Mục Vân lắc đầu nói:
- Những người này, ai nấy đều tâm cơ cực sâu, bọn họ biết ta cùng Vân Lang cừu hận, cho nên kéo ta xung phong, giống như một đám sói, hy vọng hai con hổ tranh giành, bọn họ ngồi thu lợi ngư ông.
- Muốn ra tay, cũng không phải hiện tại.
Trong lòng Mục Vân đã có quyết định.
Ban đêm, hai người uống rượu một phen, trở lại phủ Minh chủ.
Một đêm không nói gì, sáng sớm hôm sau, Mục Vân theo Lư Tuấn Sinh đi tới quận Quảng Bình, đến Lư gia, kiểm tra thương thế của Lư Minh Khôn, bắt đầu luyện chế Chân Nguyên thần đan.
Ba tháng này, Mục Vân tinh thông đan thuật, lên một tầng cao hơn, Chân Nguyên Thần Đan, nghiên cứu tinh thâm không dám nói, nhưng cũng có chút thành công.
Thân thể Lư Minh Khôn xảy ra vấn đề, là do tu luyện gây ra.
Lư Tuấn Sinh mặc dù biết, mà hắn cũng là một nhị tinh đan sư, thế nhưng nắm trong tay đan phương có hạn.
Ngược lại Mục Vân, có Mục Phong Tiếu một quyển đan điển sống trong đầu, trị liệu Lư Minh Khôn, không phải việc khó.
Ba ngày, Mục Vân dừng lại ở Lư gia, chăm sóc Lư Minh Khôn.
Ba ngày sau, Lư Minh Khôn xuống giường.
Cả người thoạt nhìn, hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Không còn là bộ dáng mệt mỏi, ngược lại tâm tình cao ngất, thoạt nhìn giống như sống lại, hoàn toàn mới mẻ.
- Đa tạ Mục tiên sinh.
Trong đại sảnh Lư gia, mấy người ngồi đối diện nhau, Lư Minh Khôn hiện tại mặt mang vẻ vui mừng, cả người mang theo một cỗ hương vị tái sinh.
- Khách khí.
Mục Vân cười nói:
- Quảng Bình quận vốn là tương tự Viêm châu, ngày sau hai châu quận chúng ta còn cần thân cận nhiều hơn, công thủ cùng nhau, chuyện này, xem như tâm ý của ta.
- Nhất định, nhất định.
Lư Minh Khôn hiện tại quả thật cảm kích Mục Vân từ đáy lòng. Hắn cho rằng mình sắp chết, nhưng không nghĩ tới, hiện tại sống sót. Mà Lư gia, nếu không phải Mục Vân, hiện tại chỉ sợ đã bị mấy đại gia tộc thôn tính.
Suy cho cùng, chuyện này, là công lao của nữ nhi Lô Ngọc Tuyết của mình.
Sáu vạn thần tinh đầu nhập, hồi báo, quả thực không cách nào so sánh.
- Cảm ơn ngươi.
Lư Ngọc Tuyết nhìn Mục Vân, gật đầu nói.
- Không khách khí.
- Nếu không phải ngươi lúc trước mua lại ta cùng Tạ Thanh, hai người chúng ta, chỉ sợ còn ở Quảng Bình đường, trở thành giác đấu sĩ kim bài đây.
- Ta xem không phải!
Lư Ngọc Tuyết cười nói:
- Với thiên phú của ngươi, rời khỏi Quảng Bình đường, cũng chỉ là vấn đề thời gian, ta xem ngươi nguyện ý ở lại Quảng Bình đường, cũng là cân nhắc mà thôi.
Mục Vân không đáp lời.
- Được rồi, chuyện đã giải quyết, ta cũng nên rời đi.
Mục Vân nhìn Lư Tuấn Sinh, chắp tay bái biệt.
Một đám người đưa đến ngoài cửa lớn, một ít hộ vệ Lư gia trước kia nhìn thấy Mục Vân, cũng nhao nhao chào hỏi.
Mục Vân mang theo Triệu Nham Minh, Sở Hàm và Liễu Thân, rời khỏi phía nam quận Quảng Bình.
Cực nam của mười tám châu quận, chỉ có một châu quận, đó là quận Thiên Trường.
Thực lực của Thiên Trường quận, không thấp, ngược lại rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận