Vô Thượng Thần Đế

Chương 2785: Cảm tạ cái gì?

- Ta có biết ngươi không?
- A, là tại hạ đường đột, tại hạ là Thiên Mạc Hàn, người Thiên gia của Thiên Trường môn.
Thanh niên khẽ cười nói.
Nghe được lời này, Mục Vân nhìn người trước người, cũng gật gật đầu.
- Đa tạ Thiên Mạc Hàn công tử ra tay, tại hạ cáo lui.
- Tiên sinh, chậm đã.
Thiên Mạc Hàn hiện tại lại lo lắng nói:
- Thật không giấu diếm, tiên sinh, gia gia ta bệnh nặng, phụ thân ta ngày đêm chạy tới chạy lui, đến Nam Hải sâm lâm, thậm chí xông vào một ít tuyệt địa, muốn kéo dài mạng sống cho gia gia.
- Vô luận là nhi tử, hay tôn tử, ta cũng không thể trơ mắt nhìn, cho nên, ta vẫn thăm viếng đan sư mười tám châu quận, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, tiên sinh có thể chẩn đoán cho gia gia ta không?
Nghe được lời này, Mục Vân mỉm cười, ngoài mặt bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại vui vẻ nở hoa.
Đó là tất cả những gì hắn muốn.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, lại trùng hợp như vậy, gặp phải Thiên Mạc Hàn.
Khụ khụ, Mục Vân nói:
- Ta họ Mục, ngươi muốn mời ta chữa bệnh cho gia gia ngươi, cũng không phải không thể, chỉ là, hoa hồng, rất đắt.
- Tiền không phải là vấn đề.
Thiên Mạc Hàn chắp tay nói:
- Chỉ cần tiên sinh có thể chữa khỏi cho gia gia, Thiên Trường Môn ta tất có trọng tạ.
- Đã như vậy, dẫn đường đi....
- được Được được.
Thiên Mạc Hàn hiện tại hưng phấn không thôi.
Chuyện trong tửu lâu, hắn thấy rõ ràng, có thể chuẩn xác phán đoán ra dược liệu như vậy, cùng với phân tích ra hành vi của hai người, Mục Vân tuyệt đối không phải một gã thần đan sư đơn giản.
Cho nên hắn một đường đi theo, đi theo tới nơi này, hy vọng có thể được Mục Vân đồng ý, trị bệnh cho gia gia của mình.
Đoàn người rời khỏi Nam Nguyên thành, đi đến Thiên Trường quận.
Dọc đường đi, Thiên Mạc Hàn không ngừng hỏi Mục Vân về một ít chuyện luyện đan, có vẻ rất có hứng thú.
- Thần đan còn cần một tia thần hồn dung nhập, cho nên một vài Thần đan sư, chú định không cách nào trở thành thần đan sư cường đại, bởi vì thần hồn cũng không nhất định có thể dung hợp.
Đêm hôm đó, mấy người dừng lại trong một mảnh rừng cây, đốt lửa trại, Thiên Mạc Hàn lại đến hỏi Mục Vân chuyện luyện đan.
Mục Vân tỉ mỉ giảng giải, cũng coi như dùng miệng truyền kiến thức mình nắm giữ, gia tăng nhận thức khác.
- Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi, bệnh của gia gia ngươi, là cái dạng gì?
Mục Vân thản nhiên nói:
- Ta nghe nói Thọ Nguyên sắp hết? Vậy gia gia ngươi là cảnh giới gì?
- Chân Thần trung kỳ đỉnh phong.
Thiên Mạc Hàn nghiêm túc nói:
- Gia gia ta lúc đầu rất tốt, nhưng tựa hồ tu luyện ra sai lầm, dẫn đến thân thể xảy ra vấn đề, nhưng rốt cuộc là vấn đề chi tiết gì, ta tìm rất nhiều Thần đan sư, bọn họ đều không nhìn ra nguyên nhân.
- Vậy xem ra chỉ có điều tra một phen mới có thể biết được.
Mục Vân gật đầu.
Từ từ đi tới, thời gian ba ngày, từ Nam Nguyên thành đến Thiên Trường quận.
Đứng ở trước cửa Thiên Trường quận thành, có thể nhìn thấy một cây đại kỳ, đón gió phiêu đãng.
- Thiên Trường Môn.
Mục Vân chậm rãi nói.
- Thiên Trường quận là Thiên gia một tay chế tạo ra, mới trở nên cường đại như thế, toàn bộ bát châu quận phương Đông, Thiên Trường quận có thể nói là nội tình cùng thực lực cường đại nhất, cùng đều không kém thập châu quận phương Tây bao nhiêu.
Thiên Mạc Hàn cười nói:
- Tiên sinh nếu có thời gian, có thể ở lại Thiên Trường quận, xem nhiều hơn, nói không chừng có thể gặp được dược liệu mình thích.
- Nhất định.
Mục Vân cũng không nói nhiều, theo Thiên Mạc Hàn tiến vào trong thành.
Toàn bộ Thiên Trường quận, thoạt nhìn, trình độ phồn hoa, đúng là phồn hoa hơn Viêm châu, Loan châu một chút, lui tới lui đi, đều là võ giả đến từ các địa phương.
Mười tám châu quận, thành thị nhỏ hơn một chút, nhân khẩu hơn trăm vạn, lớn hơn một chút chính là mấy trăm vạn, mà trong châu quận, ít nhất đều quy mô hơn ngàn vạn dân cư.
Cho nên toàn bộ mười tám châu quận, mấy trăm triệu dân.
Nhưng mặc dù vậy, so với toàn bộ thần giới mà nói, nơi này nhỏ như kiến.
Thần giới, chính là giới của vạn giới, là nơi mà tất cả võ giả tiểu thế giới và Đại Thế Giới tha thiết ước mơ.
Theo Thiên Mạc Hàn dẫn dắt, mấy người Mục Vân đi tới Thiên Trường môn.
Thiên Trường môn được kiến tạo ở trung tâm quận Thiên Trường, trong phạm vi mười dặm, không được có bất kỳ kiến trúc nào, cả Thiên Trường Môn thoạt nhìn, giống như một tòa cung điện tráng lệ.
Tiến vào bên trong Thiên Trường Môn, từng tầng kiểm tra cùng thủ vệ, cũng đủ để thể hiện ra Thiên Trường môn cường đại cùng nội tình.
Đúng là không đơn giản.
- Mấy vị tạm thời ở trong biệt viện của ta, ta trước tiên xin phụ thân chỉ thị, sau đó lại giới thiệu cho mấy vị.
- Không thành vấn đề.
Thiên Mạc Hàn nói xong, mang theo Mục Vân, Triệu Nham Minh bốn người, đi về phía một tòa biệt viện.
- Thiên Mạc Hàn, ngươi lại tìm người gì lộn xộn đến?
Lúc đi trong cung điện, một tiếng chói tai đột nhiên vang lên.
- Kinh Vũ đại ca.
- Hân Vũ tỷ tỷ.
Nhìn thấy hai người phía trước, một nam một nữ, Thiên Mạc Hàn chắp tay hành lễ.
Nam tử kia uy vũ cao lớn, giơ tay nhấc chân, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ lãnh khốc.
Mà nữ tử thì hiện ra mị thái, hai bên tóc mai vẽ hoa văn màu tím nhàn nhạt, rất là yêu dị.
Thiên Kinh Vũ!
Thiên Hân Vũ.
Nhìn hai người, Mục Vân hiểu được, hai người này hẳn là nhi tử và nữ nhi của Thiên Hữu Chí, lão đại Thiên Trường Môn.
Mục Vân đi tới Thiên Trường Môn, là vì thu phục, tự nhiên sẽ làm một ít điều tra.
- Ta hỏi ngươi đây!
Thiên Kinh Vũ bỏ qua hành lễ của Thiên Mạc Hàn, nói:
- Ta hỏi ngươi, lại mang theo người loạn thất bát tao gì đến.
- Kinh Vũ đại ca.
Thiên Mạc Hàn cười bồi nói:
- Vị này là một gã nhị tinh đan sư, ta mang đến xem bệnh cho gia gia.
- Khám bệnh cho gia gia?
Thiên Kinh Vũ hừ nói:
- Thiên Mạc Hàn, ngươi là hy vọng gia gia chết sớm một chút sao?
- Lần trước, ngươi mang về đan sư chó má gì đó, chẳng những không có làm cho gia gia chuyển biến tốt đẹp, ngược lại làm cho bệnh tình thân thể gia gia nặng thêm.
- Đúng vậy.
Thiên Hân Vũ che miệng chán ghét nói:
- Thật không biết, tại sao gia gia lại thu Thiên Kiền làm nghĩa tử, rõ ràng có phụ thân cùng nhị thúc, còn muốn nghĩa tử làm cái gì, ta thấy ngươi cùng phụ thân ngươi, cũng không có hảo tâm.
- Thiên Mạc Hàn, ta nói cho ngươi, nhanh chóng bảo những người này cút đi, lại để cho ta nhìn thấy ngươi mang người trở về, đừng trách ta không khách khí.
Hai huynh muội, ngươi một từ, ta một câu, nhìn Thiên Mạc Hàn, mang theo vẻ mặt chán ghét.
Mục Vân rõ ràng cảm thấy, thân thể Thiên Mạc Hàn mơ hồ có chút phát run, sắc mặt trắng bệch, hai tay ở trong ống tay áo, khẽ run rẩy.
- Thiên Kinh Vũ, Thiên Hân Vũ, huynh muội các ngươi hai người, không khỏi quá khi dễ người rồi?
Nhưng đúng lúc này, bên kia hành lang, mấy đạo thân ảnh đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận