Vô Thượng Thần Đế

Chương 2793: Ban đêm nội loạn (1)

Thiên Mạc Hàn đi mà trở về, hỏi Mục Vân một ít vấn đề thất thất bát bát, không có bất kỳ quan hệ gì với Thiên Đế tinh, nhưng có thể thấy được, hắn rất muốn hỏi chuyện của Thiên Đế Tinh.
- Mạc Hàn thiếu gia.
Mục Vân cuối cùng nói:
- Ngươi không cần lo lắng, ta có thể chữa khỏi cho gia gia ngươi, thế nhưng, gia gia ngươi cần phải trả giá, cái giá này, chỉ cần xem ngươi gia gia tự mình cân nhắc.
- Vì vậy, ngươi hỏi ta bây giờ, ta không thể nói, ngay cả khi ngươi gia gia cuối cùng đồng ý, ta sẽ không nói với ngươi.
- Được rồi.
Thiên Mạc Hàn cuối cùng hết hy vọng, thở dài nói:
- Trong lòng thật sự rất lo lắng, gia gia đối đãi với ta cực tốt, ta không muốn để cho người...
- Ngươi là một trong những đứa cháu thực sự hiếu thảo nhất mà ta từng thấy!
Mục Vân gật đầu nói.
- Thiên Kinh Vũ, Thiên Mạnh Phi mấy người, so sánh với ngươi, càng quan tâm chính là quyền thế.
- Đa tạ Mục tiên sinh khen ngợi.
Thiên Mạc Hàn chua xót nói:
- Thật ra, Ngài ấy... Thật sự là gia gia của ta, phụ thân ta, đúng là con của ngài, bất quá chỉ là con riêng, mấy trăm năm trước, gia gia bởi vì thành thân cùng tiểu thư Đan Thanh Cơ của Đan gia Đan Dương quận, nãi nãi của ta liền bị đuổi, trục xuất ra khỏi Thiên gia, nhưng về sau gia gia mới biết được, lúc nãi nãi bị đuổi ra khỏi Thiên gia, đã mang thai, tìm được phụ thân ta, vẫn lấy thân phận nghĩa tử nuôi dưỡng...
- Ngươi không hận gia gia ngươi sao?
- Hận?
Thiên Mạc Hàn cười nói:
- Ban đầu tự nhiên hận, nhưng về sau, hiểu được nỗi đau của gia gia thân là người đứng đầu một nhà, ta liền thoải mái, hơn nữa trong lòng phụ thân ta cũng không có khúc mắc, ta cần gì phải tự tìm phiền não?
- Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù người có cường đại đến đâu. Nhưng cuối cùng, cũng chỉ là một lão nhân, cần con cháu hậu nhân nuôi dưỡng....
Thiên Mạc Hàn cười khổ một tiếng, nói:
- Xin lỗi, nhất thời cảm khái, nói nhiều lắm, làm cho Mục tiên sinh chê cười.
- Không có vấn đề gì.
Mục Vân lần này tới, chính là vì Thiên Trường quận.
Bây giờ, có hai sự lựa chọn trước mặt.
Thứ nhất, Thiên Đế Tinh đáp ứng điều kiện của hắn, tất cả đều vui mừng, hắn khống chế Thiên Đế Tinh, toàn bộ Thiên Trường quận, chính là ở trong tay hắn.
Thứ hai chính là, Thiên Đế Tinh không đồng ý, chết, Thiên Hữu Chí cùng Thiên Đấu Thành hai người tranh đấu, vậy... Hắn không ngại ra tay, làm thịt hai người, nâng đỡ phụ tử Thiên Kiền cùng Thiên Mạc Hàn lên.
Chuyện bây này, không thể gấp gáp được.
Sau khi hắn biết tin tức Vân Lang, Vũ Đông Thanh mấy người, càng hiểu rõ.
Hơn nữa, chuyện còn liên lụy đến bí mật của mười tám vị Thần Quân cảnh, cùng với chuyện của Huyền Thiên Giám, dưới mười tám châu quận này đến tột cùng cất giấu thứ gì tốt, hắn cũng rất tò mò.
- Mục huynh, không tốt rồi.
Đúng lúc này, Sở Hàm đột nhiên tiến vào phòng, nói:
- Thiên Kinh Vũ mang theo một đám người tới đây, nói là muốn chém giết đan sư mưu hại gia gia hắn.
- Cái gì?
Thiên Mạc Hàn đứng dậy, hừ nói:
- Đáng giận, Thiên Kinh Vũ, phát điên cái gì?
- Mục tiên sinh xin lỗi, bây giờ ta đi đuổi hắn đi.
- Không có vấn đề gì.
Mục Vân xua tay nói:
- Ta là đan sư ngươi mời tới, ngươi không đuổi ta đi, ta sẽ không đi, ta ngược lại muốn nhìn, người này muốn làm gì?
Dứt lời, mấy người ra khỏi đình viện, đi tới ngoài cửa.
Hiện tại, hơn mười người hùng hổ chạy tới.
Cầm đầu một người, chính là Thiên Kinh Vũ.
Nhìn thấy Mục Vân, trong mắt Thiên Kinh Vũ nhất thời xuất hiện một tia sát khí.
- Lên cho ta, giết, không cần quản.
Trong ngực Thiên Kinh Vũ giống như ẩn chứa một đoàn lửa giận, trong nháy mắt nhìn thấy Mục Vân liền phóng thích ra.
Mà nhìn thấy cảnh này, hai tay Mục Vân chắp sau, đứng tại chỗ, căn bản không có ý định ra tay.
Hơn mười người xông lên, sau lưng Mục Vân, một đạo thân ảnh đột nhiên giết ra.
Chính là Triệu Nham Minh.
Triệu Nham Minh hiện tại đánh ra một chưởng, một cỗ khí tức cường hoành, nhất thời tràn ngập.
Chân Thần sơ kỳ.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn mắt.
Hộ vệ bên cạnh Mục Vân lại có một cường giả Chân Thần cảnh. Chân Thần sơ kỳ, trong mười tám châu quận, đều là cao thủ tồn tại số ít. Triệu Nham Minh vừa ra tay, nhất thời, hơn mười người căn bản không chịu nổi một kích.
Trong lòng Thiên Kinh Vũ vốn tức giận, muốn tìm Mục Vân trút giận, nhưng không nghĩ tới, mình không trút giận, ngược lại bị thủ hạ Mục Vân đánh một trận.
- Đi!
Thiên Kinh Vũ tức giận đến cực điểm.
- Đi?
Mục Vân hiện tại lại mở lời:
- Hiện tại muốn đi, làm sao có thể được? Triệu Nham Minh, cho hắn một chút giáo huấn.
- Vâng.
Triệu Nham Minh đi lên phía trước, đánh ra một chưởng.
Phanh một tiếng, Thiên Kinh Vũ căn bản không hề có lực phản kháng, bị Triệu Nham Minh đấm một quyền lui, phun ra một ngụm máu tươi, quần áo trên người nổ tung từng tấc từng tấc.
Vết thương cũ không tốt, lại thêm vết thương mới.
Quan trọng nhất là, mất mặt, sắc mặt Thiên Kinh Vũ đỏ lên, hung tợn nhìn Mục Vân.
- Ta đến chữa bệnh cứu người, không phải tới tìm việc, nhưng cũng không sợ chuyện, Thiên Kinh Vũ, ngươi lại dám tới tìm ta, kể cả phụ thân ngươi, ta đều dám giết.
Mục Vân hừ một tiếng, xoay người trở lại trong viện, Thiên Mạc Hàn hiện tại ngây ngốc đứng tại chỗ, một câu nói không nên lời.
Lần này, vị Thần đan sư hắn mời tới, tựa hồ rất không đơn giản.
Thiên Kinh Vũ có thể nói mất mặt mấy lần, trong lòng buồn bã, liên tục phun mấy ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.
Chỉ là một chuyện nhỏ, Mục Vân vẫn chưa để ở trong lòng.
Trở lại trong viện, Mục Vân tiến vào trong phòng, bắt đầu tu luyện.
Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày dùng thần tinh tẩm bổ thần nguyên của mình, muốn lấp đầy đạo ấn ngân thứ hai.
Nhưng loại chuyện này, cũng không phải sớm chiều có thể hoàn thành. Cho dù Mục Vân cho rằng thiên phú của mình siêu cường, mấy ngày nay, cũng bất quá chỉ có chút tiến bộ mà thôi.
Chân Thần sơ kỳ, đến Chân Thần sơ kỳ đỉnh phong, mở ra ấn ngân thứ hai, đường cần phải đi, còn có rất dài.
Khó có thể tưởng tượng, phía sau Địa Thần cảnh, Thiên Thần cảnh giới, Thần Quân cảnh giới, độ khó tăng lên, cần bao lâu để hoàn thành?
Hoàng hôn lặn về tây sơn, mặt trăng đêm mọc lên, trong tiểu viện, dần dần yên tĩnh lại.
Mục Vân thở ra một hơi, trong mắt lóe ra tinh quang.
Mấy ngày nay rảnh rỗi, cảnh giới tăng lên rất chậm, Mục Vân cảm giác được, muốn nhanh chóng tăng lên, chỉ có thông qua không ngừng chém giết.
Xem ra, giải quyết chuyện của Thiên Trường Môn, cần phải hảo hảo tập trung một hồi.
Đột nhiên hiện tại, bên ngoài tiểu viện, từng tiếng hỗn tạp vang lên. Ngay sau đó, từ lầu hai bay lên không trung, có thể thấy, bên trong Thiên Trường Môn, tựa hồ đuốc sáng trưng, ánh sáng chiếu rọi, tiếng chém giết cùng mùi máu tươi, dần dần phiêu tán ra...
- Đi xem đã xảy ra chuyện gì?
Mục Vân dặn dò.
- Vâng.
Sở Hàm vừa định ra cửa, đột nhiên phanh một tiếng động vang lên, cửa tiểu viện bị đẩy ra, Thiên Mạc Hàn vội vàng đi vào.
- Mục tiên sinh đi mau.
Thiên Mạc Hàn vội vàng lôi kéo Mục Vân, muốn rời đi.
- Làm sao vậy?
- Xảy ra đại sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận