Vô Thượng Thần Đế

Chương 2797: Đan gia ra tay

- Thiên Hữu Chí, Thiên Đấu Thành, lão phu đã cho các ngươi cơ hội, nhưng hai người các ngươi không quý trọng.
Thiên Đế Tinh quát:
- Đã như vậy, ta lưu lại tính mạng các ngươi làm cái gì? Mưu hại ta à? ôm nay Thiên Đế Tinh ta liền đại nghĩa diệt thân một lần.
Lời nói dứt, hắn hai tay vung vẩy, thần lực chen chúc, gào thét mà ra, ngưng tụ thành bàn tay, vững vàng nắm Thiên Hữu Chí cùng Thiên Đấu Thành hai người, trong tay.
Tuy rằng Thiên Hữu Chí cùng Thiên Đấu Thành hai người, chính là Chân Thần trung kỳ, nhưng so sánh với Chân Thần hậu kỳ như Thiên Đế Tinh, kém quá nhiều.
Loại chênh lệch này, khiến cho hai người bọn họ ngay cả cơ hội chống lại cũng không có.
- Mau lên đi, các ngươi sửng sốt làm gì? Giết lão già này!
Thiên Hữu Chí điên cuồng gầm gừ.
Thiên Đấu Thành hiện tại cũng giương nanh múa vuốt, nhìn mọi người, sát khí tăng cao.
Nhưng lúc này, ai dám ra tay?
Một đám hiện tại, muốn xông lên, lại không dám!
- Thiên Đế Tinh, nếu ngươi dám giết con ta, Đan Thanh Cơ ta tất sẽ khiến ngươi trả giá đắt.
Mà đúng lúc này, một tiếng rống to vang lên.
Trong hư không, một thân ảnh cấp tốc mà đến, phanh phanh hai tiếng vang lên, chặt đứt lực khống chế của Thiên Đế Tinh, giải cứu Thiên Hữu Chí cùng Thiên Đấu Thành hai người.
- Đan Thanh Cơ.
Khóe miệng Mục Vân khẽ nỉ non, cười nhạt nói:
- Người Đan gia tới rồi...
- Chỉ sợ Vũ Đông Thanh cũng tới đây.
Triệu Nham Minh hiện tại cẩn thận nhìn bốn phía.
Mục Vân hiện tại cũng nhìn bốn phía, bất động thanh sắc.
Đây là chuyện bên trong Thiên Trường Môn, hắn hiện tại không muốn nhúng tay vào.
- Đan Thanh Cơ.
Thiên Đế Tinh quát:
- Ta kỷ luật nhi tử của ta, liên quan gì đến ngươi?
- Phi, Hữu Chí và Đấu Thành là ta mang thai mười tháng sinh ra, ngươi muốn giết bọn chúng, hỏi xem mẫu thân ta đây có đồng ý hay không?
Người tới là một nữ tử, tóc dài xám trắng, khuôn mặt lạnh lùng, làn da trong suốt, không giống lão bà bà đã sinh hai đứa con.
Chính là Đan Thanh Cơ.
Nhìn thấy Đan Thanh Cơ, khóe miệng Thiên Đế Tinh lộ ra vẻ hối hận.
- Thiên Hữu Chí cùng Thiên Đấu Thành, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe, thậm chí còn muốn giết ta, lưu lại hai nghịch tử này làm gì?
- Đan Thanh Cơ, đây là chuyện bên trong Thiên gia ta, ngươi đã rời khỏi Thiên gia, trở lại Đan gia, chuyện nơi này, không liên quan ngươi.
- Hừ, ta nói có liên quan đến ta thì có liên quan.
Đan Thanh Cơ kéo hai đứa con trai ra phía sau, hừ nói:
- Hôm nay, ta bảo vệ bọn họ.
- Nương.
Thiên Hữu Chí phẫn nộ nói:
- Thiên Đế Tinh muốn truyền vị trí môn chủ cho Thiên Càn, nương, người gọi cữu cữu tới, mang theo người Đan Dương quận, còn có tâm phúc của chúng ta, giết lão già này.
- Đúng vậy.
Thiên Đấu Thành cũng quát:
- Từ nay về sau, Thiên Trường quận chúng ta cùng Đan Dương quận giao hảo, cũng có thể từ từ mưu đồ, tiến vào Quảng Bình quận, Viêm Minh những nơi đó, thu hết toàn bộ khu đông vào trong lòng bàn tay.
- Si tâm vọng tưởng.
Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của hai đứa con trai, Thiên Đế Tinh chỉ cảm giác, mình thật sự nuôi dưỡng hai con bạch nhãn lang.
Hơn nữa còn là hai tên không biết xấu hổ.
- Hôm nay, tình cảm phụ tử các ngươi cùng Thiên Đế Tinh tinh ta, triệt để đứt gãy.
Thiên Đế Tinh quát:
- Ta không giết các ngươi, mười tám châu quận này, Thiên Đế Tinh ta, làm sao có chỗ đứng?
Dứt lời, Thiên Đế Tinh lao ra.
Đan Thanh Cơ hiện tại không để cho Thiên Đế Tinh giết hai nhi tử của mình, nhất thời ngăn cản.
Hai người phi nước đại, giao thủ.
Thiên Hữu Chí cùng Thiên Cạnh Thành hiện tại phản ứng, nhìn thủ hạ, quát:
- Giết phụ tử Thiên Càn, Thiên Mạc Hàn, còn có... Mục Vân.
- Phải không? ta?
Mục Vân sửng sốt, nói:
- Ta chỉ chữa bệnh cứu người, giết ta làm gì?
- Hiện tại biết sợ rồi?
Thiên Hữu Chí hừ nói:
- Hôm nay, Thiên Đế Tinh sắp chết, Thiên Càn, Mục Vân ngươi, đều muốn chết.
- Ai...
Mục Vân thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Vốn không muốn tham gia, các ngươi nhất định phải ép ta...
- Bớt nói nhảm, nạp mạng đi.
Nhất thời, Thiên Hữu Chí đánh về phía Mục Vân.
Mà bên kia, Thiên Đấu Thành thì xông về phía Thiên Càn.
Những thành chủ kia, giờ khắc này cũng hoàn toàn không lo lắng, xông ra ngoài.
Trước đình viện, lại xốc lên giao chiến tanh phong huyết vũ.
- Đan Thanh Cơ, lão phu thật sự khinh thường ngươi, nhìn thấy Thiên gia ta nội đấu, ngươi rất vui vẻ đúng không? Có phải lại trợ giúp huynh trưởng ngươi Đan Hồng Vũ, cùng chất cháu tốt Đan Hiên kia của ngươi, muốn thôn tính Thiên Trường Môn ta?
- Hừ, một số việc, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội biết.
Đan Thanh Cơ ra tay tàn nhẫn, hai người giao thủ, lại hoàn toàn không nhìn ra, trước kia là phu thê.
Mục Vân hiện tại bị Thiên Hữu Chí nhằm vào, thế nhưng, hắn căn bản không có sợ hãi.
- Tiểu tử ngươi… Chân Thần sơ kỳ đỉnh phong?
Nhìn Mục Vân, Thiên Hữu Chí kinh ngạc không thôi.
Hắn bất quá chỉ là cảnh giới Chân Thần trung kỳ, nhưng trước mắt xuất hiện một tên gia hỏa Chân Thần sơ kỳ, hơn nữa còn là một gã Nhị Tinh Thần đan sư.
Quan trọng nhất, nhìn Mục Vân phát triển là có thể biết, rất trẻ tuổi, điều này chứng tỏ Mục Vân còn có tiềm năng rất lớn.
Bình thường mà nói, võ giả trong Thần giới, theo tuổi thọ của mình không ngừng giảm bớt, mà thực lực không tăng lên, sẽ dần dần lão hóa.
Nhìn bộ dáng của Mục Vân, không khó phân biệt được, khuôn mặt như thế liền có cảnh giới hiện tại, tuyệt đối là hạng người thiên kiêu kiêu tử.
Thiên Hữu Chí triệt để cẩn thận, trong tay nắm chặt trường thương, hiện tại giết ra.
Nhưng đối với Thiên Hữu Chí, Mục Vân không có chút hứng thú nào.
Cảnh giới Chân Thần trung kỳ, rất lợi hại sao?
Bàn tay hắn lật một cái, Bách Lý Khinh Phong Kiếm xuất hiện.
Hư thần khí Thượng phẩm Bách Lý Khinh Phong Kiếm, hiện tại đúng là có chút không xứng với tu vi của hắn, nhưng đối phó Thiên Hữu Chí, đủ rồi.
Kiếm ra, phong khiếu.
Thi triển Thiên Khiếu Cửu Tuyệt Kiếm Quyết.
Thân ảnh Mục Vân phiêu dật, kiếm hồn ngưng tụ, hổ gào ra gió, gắt gao áp chế Thiên Hữu Chí.
Giờ khắc này, Thiên Hữu Chí cảm thấy nghẹn khuất, hắn bị Mục Vân Sinh áp chế.
Điều này rõ ràng là không thể.
Thế nhưng, Mục Vân Chân Thần sơ kỳ đỉnh phong, lực lượng, hoàn toàn vượt qua hắn, hơn nữa kiếm pháp sắc bén, căn bản không nói đạo lý.
- Cửu Tuyệt Kiếm Phong thiên.
Từng đạo kiếm khí chém xuống, tiếng phốc xuy vang lên, trường kiếm của Mục Vân lưu lại từng kiếm vết trên người Thiên Hữu Chí.
Kiếm ra không tiếng động, mà kiếm mang có tiếng.
Các bộ phận thân thể của Thiên Hữu Chí đau đớn không thôi, vừa định phản kháng, nhưng đột nhiên, thân thể lại không nghe sai khiến.
Một cỗ hàn khí, bức thẳng vào đầu.
Trường kiếm, lúc này áp bách lên cổ hắn.
- Lại động, chết!
Lời nói lạnh nhạt vang lên, Thiên Hữu Chí nhìn Mục Vân trước mặt, một câu cũng không dám nói.
- Thiên Đế Tinh, nhi tử ngươi, xử lý như thế nào?
Mục Vân hiện tại ngẩng cao giọng, quát.
Rống một cái, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
- Cái gì?
Thiên Đấu Thành hiện tại nhìn Thiên Hữu Chí, Mục Vân thế mà đang khống chế Thiên Hữu Chí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận