Vô Thượng Thần Đế

Chương 280: Tam Tộc Liên Thủ

Trong đầu đột nhiên lướt lên từng màn trước kia, Mục Thanh Vũ biểu lộ thống khổ.
- Tộc trưởng!
Ngay vào lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng quát.
- Chuyện gì!
Suy nghĩ bị đánh gãy, Mục Thanh Vũ có chút không vui nói.
- Tộc trưởng, khu vực Lôi Phong viện do thiếu tộc trưởng phụ trách đột nhiên bộc phát ra số lớn thú triều, trong đó càng xuất hiện mười mấy con thiên linh thú, hiện nay, cao cấp thập ban cửu ban cùng với đặc cấp ban của Lôi Phong viện, toàn bộ bị nhốt, đang bị thú triều khỏa tiến vào trong Phá Vân sơn mạch!
- Đáng chết, Hồng Trần đâu?
- Hai người Hồng Trần đại sư và Trương Tử Hào viện trưởng đã tiến vào cứu viện, thế nhưng thiên linh thú thực sự là quá nhiều...
Mà linh thú lại hình như làm việc này có kế hoạch, dùng sức cản trở các ban cấp khác, căn bản không người nào có thể đột phá phòng tuyến, chỉ có Phong Hiền viện hơi đột tiến một ít!
- Cẩu thí!
Sắc mặt Mục Thanh Vũ giận dữ:
- Không phải bọn hắn không cách nào đột tiến, mà bọn hắn muốn trơ mắt nhìn Lôi Phong viện bị hủy diệt, bởi vì Lôi Phong viện không thuộc về bất luận một đại gia tộc nào.
Mục Thanh Vũ lập tức đứng dậy, quát:
- Truyền mệnh lệnh của ta, toàn bộ hộ vệ và Mục gia với đệ tử Thổ viện đi tới vị trí Lôi Phong viện, giết cũng phải giết ra một đường máu đến!
- Tộc trưởng, thế nhưng một khi như thế, phòng tuyến bên này của chúng ta sẽ xuất hiện lỗ thủng!
- Hừ, ta không tin, Mục Thanh Vũ ta không canh giữ ở nơi này sẽ xuất hiện lỗ thủng, bọn hắn có chủ ý gì, cho là Mục Thanh Vũ ta không biết sao?
Mục Thanh Vũ vừa dứt lời, lập tức đứng dậy!
Giờ phút này, lối vào Phá Vân sơn mạch đang xếp dày đặc thú triều, nhìn qua căn bản không thấy điểm cuối.
Mà trong đàn thú triều đó, có khoảng hơn ngàn người đang ương ngạnh chống cự.
- Đáng chết!
Gương mặt xinh đẹp của Vương Hinh Vũ tái nhợt, nhịn không được mắng:
- Sao đột nhiên lại xuất hiện loại chuyện này, tại sao nhân mã chi viện từ các viện khác còn chưa tới?
Nhìn trước mắt, sau lưng vô cùng vô tận thú triều, Vương Hinh Vũ giận không kềm được.
- Chờ đợi chi viện? Ngươi nằm mơ đi!
Mục Vân bình tĩnh nói:
- Hiện tại, trong các đại viện, có lẽ cũng chỉ có Phong Hiền viện tích cực một chút, mà các viện khác thì đang ước gì nhìn thấy loại tình cảnh này!
Vừa nghe lời này của Mục Vân, Vương Hinh Vũ lập tức hiểu rõ.
Hiện nay, trong Thất Hiền học viện, trong thất đại viện, chỉ có Lôi Phong viện và Phong Hiền viện không thua trong tay bất kỳ gia tộc nào, hai đại viện liên hệ chặt chẽ.
Mấy đại viện khác đúng là ước gì nhìn thấy Lôi Phong viện triệt để diệt vong.
- Đáng chết!
- Hiện tại ngươi đã hiểu, tại sao lại như thế chưa?
Mục Vân cười nói:
- Dựa vào người không bằng dựa vào của mình, còn may hiện tại không có linh thú hơn bát giai xuất hiện, nếu không...
Ngao...
Mục Vân còn chưa nói dứt câu, một tiếng to rõ đột nhiên vang lên.
- Linh thú Thập giai - Bạo Địa Liệt Thiên Hổ!
- Linh thú Thập giai - Thanh Nhãn Thánh Sư Tử!
Nhìn hai linh thú thập giai đột nhiên xuất hiện, đám người nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.
Linh thú thập giai, cho dù là võ giả Linh Huyệt thập trọng mở huyệt dũng tuyền cũng khó có thể chống cự, lại càng không cần phải nói đến bọn hắn.
- Để ta chặn lại, đám người các ngươi lập tức sau phá vòng vây ở phía sau, không thể bị thú triều cuốn vào đến trong dãy núi, nếu không, sẽ chết không có chỗ chôn!
Một bóng người bay lên trời.
Y Chiêm Long!
Y Chiêm Long thân là đặc sứ của Lôi Phong viện, chủ đạo sư đặc cấp ban, trong bảy vị đặc sứ của thất đại viện cũng là một người có thực lực khá mạnh.
- Có hắn xuất thủ, chúng ta cũng không cần lo lắng!
Vương Hinh Vũ hơi thở dài một hơi.
Ông...
Phanh...
Nhưng Vương Hinh Vũ vừa nói dứt lời, một tiếng vù vù vang lên. Ngay sau đó, đám người chỉ thấy, Y Chiêm Long kia lúc đầu phi tốc tới gần hai con linh thú thập giai, ngược lại bay nhanh quay về, phịch một tiếng, nhập vào trong thú triều, biến mất không thấy gì nữa.
- Cái đó là...
- Trên đỉnh đầu hai con linh thú có người!
Trong đám người, lập tức bộc phát ra từng tiếng kinh hô.
- Lục Ảnh huyết tông!
Nhìn bóng người trên đầu hai con linh thú này, Mục Vân hơi ngưng lại, mở miệng nói.
Chuyện cho tới bây giờ, trong lòng của hắn rốt cục có phần manh mối, hắn rốt cuộc biết, vì sao, Cổ Xích Ngân và Lâm Dục lại muốn đến bắt hắn.
Mục Thanh Vũ, tên khốn kiếp ngươi tuyệt đối không nên tới!
Đáy lòng Mục Vân mắng thầm.
- Cái gì?
Vương Hinh Vũ ở bên cạnh ngẩn người, Lục Ảnh huyết tông, cái tên này, nàng chưa từng nghe nói qua.
- Không có gì!
Mục Vân mở miệng nói:
- Vương đạo sư, nếu như ta xuất hiện chuyên ngoài ý muốn, hi vọng ngày sau, ngươi có thể giúp ta chiếu cố các học viên cửu ban!
- Có ý tứ gì?
Không đợi Vương Hinh Vũ mở miệng, bóng người Mục Vân đã bay lên, phóng tới hai con linh thú thập giai kia.
- Mục đạo sư!
- Mục đạo sư!
Nhìn thấy Mục Vân cử động điên cuồng, mấy người Mặc Dương, Mục Phong Hành muốn ngăn cản, thế nhưng vào giờ phút này, sao bọn hắn có thể ngăn cản được.
Xung quanh có vô số linh thú đang lao thẳng đến, bọn hắn căn bản không có bất kỳ cơ hội nào.
Hưu...
Mà cùng lúc đó, một bên khác, một bóng người lần nữa bay ra.
- Nha, ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi chứ?
Nhìn Y Chiêm Long, Mục Vân khẽ mỉm cười nói.
- Ngươi tới làm gì?
Sắc mặt Y Chiêm Long nhìn cực kém, chỉ là còn có thể miễn cưỡng chèo chống phi hành.
- Chuyện sính anh hùng đương nhiên không thể để cho đặc sứ ngươi làm hết, ta nói như thế nào cũng là đạo sư cao cấp ban mạnh nhất, đương nhiên phải lộ mặt!
Mục Vân nói không sai, mặc dù hắn chỉ có tu vi Linh Huyệt cảnh thất trọng mở huyệt thần cung, thế nhưng là thực lực của hắn lại mạnh hơn võ giả cùng cảnh giới không chỉ gấp mười lần.
- Tốt, chuyện sính anh hùng, tính ngươi một phần!
Y Chiêm Long cười ha ha, trong lúc phất tay cho thấy rõ sự tiêu sái.
Hai bóng người cùng nhau lướt đi.
- Khặc khặc, hai mao đầu tiểu tử không biết sống chết, cũng dám đến ngăn cản chúng ta, hắc hắc...
Phía trên Bạo Địa Liệt Thiên Hổ, một bóng xanh cười hắc hắc nói.
- Không sai, giết xong việc, tiểu sư!
Trên người Thanh Nhãn Thánh Sư Tử, một bóng người cười hắc hắc, vọt thẳng ra.
Hai người bọn họ vốn là Linh Huyệt cảnh cửu trọng, dưới thân khống chế là linh thú thập giai, sao lại e ngại hai người Mục Vân.
Mà giờ khắc này, đội ngũ phía dưới lúc đầu sấp sỉ hai ngàn người, giờ phút này chỉ còn lại hơn một ngàn người, phạm vi càng bị từ từ nhỏ dần.
- Y Chiêm Long, ngươi đối phó với hai đại gia hỏa kia, ta đi giết hai người phía trên!
- Tốt!
Chuyện tới giờ phút này, đã không cần phải nói lời vô ích gì nữa.
Hai người vừa chạm vào tức mở.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Mục Thanh Vũ dẫn theo đại quân vạn người, trùng trùng điệp điệp xuất phát mà đến, chỉ là, chờ đợi hắn chỉ là trận địa quân đội sẵn sàng.
- Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, quả nhiên là ba người các ngươi giở trò quỷ!
Nhìn ba người ngăn ở phía trước, Mục Thanh Vũ cười ha ha nói.
Trên thực tế, đáy lòng của hắn đã sớm có suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận