Vô Thượng Thần Đế

Chương 2812: Lại thêm một tên ngu ngốc

Mục Vân gật đầu nói:
- Ta hỏi ngươi, Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền đi đâu?
- Ai?
Lâu Cổ Linh nhíu mày nói:
- Diệp Thu? Linh Nguyệt Huyền? Ta hình như đã nghe qua cái tên Linh Nguyệt Huyền này, thế nhưng, như thế nào cũng không nhớ ra.
Hưu...
Đang lúc này, một tiếng nổ vang lên, phốc xuy một tiếng, trên bàn, một cây đũa thủy tinh ngọc thạch đâm vào trong bàn tay Lâu Cổ Linh.
Phốc xuy một tiếng, huyết nhục bắn tung tóe, Lâu Cổ Linh kêu rên một tiếng, thân thể nhịn không được phát run.
- Cẩn thận ngẫm lại?
- Ngươi......
Bàn tay Lâu Cổ Linh nhỏ máu, nhìn Mục Vân, lạnh lùng quát:
- Ngươi chết chắc, ta mặc kệ ngươi là ai, phụ thân ta là Lâu Hoa Thái Tộc trưởng Lâu gia, gia gia ta là Lâu lão gia tử Lâu Tây Nguyên uy danh đỉnh đỉnh.
Hưu...
Phốc xuy một tiếng, lại vang lên.
Hai tay Lâu Cổ Linh hiện tại đều bị đóng đinh trên bàn.
Mục Vân từ từ đứng dậy, thản nhiên nói:
- Hiện tại, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó.
- Ngươi nằm mơ.
Phốc...
Máu tươi lần thứ hai chảy xuôi, Lâu Cổ Linh cảm giác được bàn chân mình đều chảy máu.
- A... Ngươi hỏi, ngươi hỏi, tất cả những gì ta biết trả lời.
- Rất tốt!
Mục Vân vỗ vỗ tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:
- Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền, ở đâu?
- Ta thực sự không biết họ là ai.
Phốc...
Nhất thời, Lâu Cổ Linh chỉ cảm giác chân trái của mình cũng là một cỗ đau đớn truyền ra.
- A... Ta nhớ tới, nhớ tới, hai người bọn họ vốn đến phủ ta xin làm hộ vệ, ta thấy tiểu nương tử kia diện mạo xinh đẹp, không bám vào một khuôn mẫu, muốn thu, kết quả hai người biết tin tức, chạy sớm.
Lâu Cổ Linh nhất thời một hơi nói:
- Ta liền phái người đuổi theo, nhưng cuối cùng, hai người này chạy đến đâu, ta không biết.
- Thật sao?
- Tự nhiên là thật.
- Nhưng ta hỏi ngươi cha, cha ngươi không phải nói như vậy.
- Cha ta?
Lâu Cổ Linh nhất thời cả kinh:
- Ngươi đã gặp qua cha ta?
Trong lòng Lâu Cổ Linh trầm xuống.
- Ta nói thật, ta nói thật, hai người bọn hắn bị thủ hạ của ta đuổi tới một chỗ hoang sơn, tiến vào một mảnh núi rừng, không hiểu sao liền biến mất, ta canh giữ một tháng, cũng không thấy bọn họ đi ra.
- Ở đâu?
- Chỗ kia là tử địa, tên Tử Linh cốc, quỷ khí trong cốc quanh năm tràn đầy, hơn nữa Tử Linh cốc rất kỳ quái, cách một đoạn thời gian, sẽ chuyển đổi vị trí, rốt cuộc ở nơi nào, ai cũng không biết.
- Ta lúc ấy chính là chờ một tháng, trơ mắt nhìn Tử Linh cốc ở trước người ta biến mất, mới không cam lòng rời đi.
Nghe được lời này, Phổ Thạch hiện tại chỉ muốn tát chết Lâu Cổ Linh.
Tên này, còn không biết câm miệng, hiện tại sắc mặt Mục Vân đã xanh mét, hơn nữa, tiểu tử này chết chắc.
- Tốt, tốt, tốt, Tử Linh cốc, ngươi buộc đồ nhi ta tiến vào trong Tử Linh cốc, hôm nay ngươi phải chết.
Mục Vân liên tục nói ba chữ tốt, sát khí trong mắt đã không cách nào che dấu.
- Đồ nhi?
Lâu Cổ Linh cả kinh, quát:
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi là Mục Vân.
Hắn mơ hồ nhớ rõ, ngày đó Diệp Thu bi phẫn, tiến vào trong Tử Linh cốc, kết quả hô một câu:
- Hôm nay ta chết, ngày khác sư tôn Mục Vân ta, tất sẽ báo thù cho ta, Lâu Cổ Linh, ta chờ ngươi.
Một câu uy hiếp không đau không ngứa này, há biết hôm nay, cư nhiên biến thành hiện thực.
Sắc mặt Lâu Cổ Linh rung động, nhìn Mục Vân quát:
- Ngươi đừng xúc động, ta là con trai của Lâu Hoa Thái, ngươi muốn bao nhiêu bồi thường, ta đều có thể cho ngươi.
- Mạng ngươi bồi thường, đủ rồi.
- Dừng tay.
Đang lúc này, một tiếng quát, đột nhiên vang lên.
- Tam thúc!
Nhìn thấy ngoài cửa phòng có một đạo thân ảnh đứng vững, Lâu Cổ Linh nhất thời khóc to.
- Tam thúc, cứu ta, cứu ta.
Người tới một thân lam bào, khí tức cường hoành, là Cường Giả Chân Thần.
- Buông tay đi.
Lâu Lam Vũ mở miệng quát:
- Mặc kệ ngươi là ai, hiện tại buông tay.
Lâu Lam Vũ chính là lão tam Lâu gia, dưới gối không có con, ba người con của Lâu gia, chỉ có tộc trưởng Lâu Hoa Thái sinh ra một đứa con trai, có thể nói là một dòng độc đinh, nếu hắn chết, Lâu gia liền đoạn hậu.
- Phổ Thạch.
Nhìn thấy Phổ Thạch, Lâu Lam Vũ càng quát:
- Lang châu ngươi không phải bị Đồng gia cùng Hoàng gia vây công, ngươi như thế nào còn chạy đến quận Sơn Dương chúng ta?
- Ta...
Phổ Thạch cười khổ, không còn lời nào để nói.
- Người này là ai?
Vì sao đối phó Cổ Linh nhà ta, đứa nhỏ này làm sao trêu chọc hắn?
- Hắn ta... Mục Vân.
- Mục Vân? Mục Vân nào? Không ai có thể...
Lâu Lam Vũ còn chưa nói hết, đột nhiên ngẩn ra.
- Mục... Vân...
Phổ Thạch hiện tại chỉ có thể lắc đầu.
Một nhà này, một đám quả thực ngu xuẩn.
- Cho dù ngươi là Mục Vân, nhưng ngươi cũng không thể không hỏi thị phi đã giết Cổ Linh.
- Ồ?
Mục Vân hiện tại lười giải thích.
- Ta muốn giết thì giết, ta thích giết thì giết, ngươi có thể như thế nào?
- Muốn chết!
Lâu Lam Vũ tự nhiên không thể nhìn Lâu Cổ Linh bị Mục Vân làm thịt, ra tay, muốn tập kích Mục Vân.
Hôm nay Mục Vân, cảnh giới Chân Thần trung kỳ, thần nguyên trong cơ thể, ba đại ấn ngân rót đầy thần lực, vừa thôi động, thần lực bao trùm ra, tiếng ầm ầm, tùy tiện rung động, khi tức tựa như lợi kiếm, phá không mà ra.
Nhìn thấy thủ đoạn của Mục Vân, Lâu Lam Vũ nhất thời cả kinh, muốn lui về phía sau, nhưng căn bản không có cơ hội.
Hai tay vung ra, thần lực bắt đầu khởi động, ngưng tụ ra lực lượng cường hoành, nhất thời bạo liệt ra.
Phanh...
Bỗng nhiên, trước bàn tay hắn xuất hiện một đạo thần lực ba động hình cầu, bao vây thân thể hắn lại. Nhưng bất ngờ thay, một chiếc đũa mà Mục Vân điều khiển, lúc này lại đâm thủng thần lực hình cầu, lao thẳng tới đầu Lâu Lam Vũ.
Phanh...
Cuối cùng, chiếc đũa tựa như chủy thủ, lưu lại một dấu ấn ở mi tâm Lâu Lam Vũ, đóng đinh Lâu Lam Vũ lên vách tường phía sau.
Máu tươi tựa như đài phun nước phun ra, nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lâu Cổ Linh hiện tại đã hoàn toàn choáng váng.
- Mục tiên sinh... Mục minh chủ... Mục.
Lâu Cổ Linh phốc phốc một tiếng quỳ trên mặt đất, hai tay còn bị ghim trên bàn không cách nào nhúc nhích.
- Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi, Mục gia gia, ngươi tha cho ta một mạng đi?
Lâu Cổ Linh hiện tại hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Đạp đạp đạp...
Mà hiện tại, bên ngoài tửu lâu, từng tiếng vó ngựa vang lên, từ cửa sổ nhìn lại, đủ để nhìn thấy, từng đội binh mã ùn ùn kéo đến.
Cầm đầu một người, cao lớn, ngồi trên ngựa, khí vũ hiên ngang, người đi đường xung quanh đều né tránh, đầu cũng không dám quay lại.
Binh vệ Lâu gia, ai dám ngăn cản?
- Ngừng!
Con ngựa dừng lại, người trên ngựa nhảy xuống.
- Mục Vân, ngươi bây giờ tốt nhất là thả con trai ta ra.
Một tiếng quát nặng nề vang lên.
Nghe được lời này, Phổ Thạch nhịn không được vỗ vỗ đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận