Vô Thượng Thần Đế

Chương 2813: Ta quả thật không có

Người Lâu gia đều ngu ngốc như vậy sao?
- Thả con trai ngươi? Có thể!
Mục Vân hừ nói:
- Đưa Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền bình yên vô sự đến trước mặt ta, ta có thể cân nhắc, không giết hắn.
- Làm càn.
Lâu Hoa Thái, tộc trưởng Lâu gia hiện tại quát:
- Đây là quận Sơn Dương, không phải Viêm Minh của ngươi, ngươi biết không? Ở chỗ này hồ nháo, ngươi còn chưa đủ tư cách, cho dù Vân Lang, cũng không dám làm bậy ở nơi này.
- Phải không?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Vậy rất tốt, ta thấy, ngươi cũng không muốn để cho con trai ngươi sống.
Mục Vân dứt lời, một chưởng đánh ra, trên bàn, từng chiếc đũa bay lên, bàn tay hắn giơ lên, thân thể Lâu Cổ Linh bay ra ngoài cửa sổ.
Lâu Hoa Thái hiện tại muốn bắt nhi tử của mình, nhưng từ trong cửa sổ kia, phốc xuy từng tiếng phá không đang không ngừng vang lên.
Từng chiếc đũa bị thần lực bao trùm, lúc này phá không mà ra, xuyên thấu thân thể Lâu Cổ Linh.
Phanh một tiếng hạ xuống, thân thể Lâu Cổ Linh đã biến thành thi thể.
Mục Vân hiện tại, quả thực phẫn nộ đến cực hạn.
Những người này, tựa hồ còn chưa nhận rõ tình thế.
- Ngươi muốn chết.
Lâu Hoa Thái tận mắt nhìn thấy nhi tử của mình chết ở trước mặt mình, hiện tại đã sớm tức giận không thể kiềm phục.
Trong tay xuất hiện một đạo trường mâu, đánh về phía Mục Vân.
Ông...
Trong khoảnh khắc, Hư Linh kiếm sát khí đằng đằng lao ra, kiếm khí tàn sát bừa bãi ra, một cỗ khí tức chen chúc, truyền ra.
Khanh...
Hai đạo thân ảnh nhất thời giao thủ trên đường phố.
Nhưng đột nhiên, một kiếm cùng một mâu đụng nhau, cả người Lâu Hoa Thái nhất thời liên tục lùi lại, khí tức phiêu phù.
Lực đạo một kiếm này của Mục Vân thật sự rất cường đại, không thể ngăn cản.
- Lâu gia, đáng chết!
Một tiếng hạ xuống, ba trăm Huyết Vệ lúc này giết ra.
Lâu Hoa Thái quát:
- Người đâu, đến trong tộc, điều tập hộ vệ đến, hôm nay, tất giết Mục Vân.
- Vâng.
Lâu Hoa Thái hạ mệnh lệnh, xông về phía Mục Vân.
- Được rồi, ta cùng ngươi chơi một hồi, để cho ngươi biết, tuyệt vọng chân là cái gì.
Mục Vân hiện tại cũng không khách khí, vung ra một kiếm, kiếm khí tung hoành, khí tức thật dài thẳng tắp, xuyên qua, trong lúc ầm ầm, Lâu Hoa Thái bị liên tục đánh lui.
Nhưng Mục Vân cũng không hạ tử thủ, chỉ không ngừng đùa giỡn Lâu Hoa Thái.
Hiện tại Lâu Hoa Thái, quả nhiên cảm giác được, càng giao thủ, càng tuyệt vọng.
Loại tuyệt vọng này tràn ngập hắn, khiến cho toàn thân trên dưới hắn bị một cỗ sát khí bao phủ, càng chiến, càng không còn sức lực.
Tiếng rầm rầm vang lên, chiến giáp vang lên, hiện tại, từng đạo hộ vệ Lâu gia trùng kích mà đến, chặn lại bốn phía đường phố.
Nhất thời, tất cả mọi người cảm giác được một cỗ khí tức nghiêm sát, mọi người xung quanh, vội vàng lui về phía sau.
Sắc mặt Mục Vân không thay đổi, ba trăm Huyết Vệ chặn bốn ngã tư, căn bản không cho vị võ giả Lâu gia nào đi vào.
Lâu Hoa Thái hiện tại thở hồng hộc.
Hắn rốt cục cũng đã nhìn ra, Mục Vân căn bản không có ý định giết hắn, mà là đang đùa giỡn hắn, trước mặt mọi người Lâu gia, trước mặt mọi người Sơn Dương quận, đùa giỡn Lâu Hoa Thái hắn.
Nhục nhã!
- Ngàn vạn một kiếm, tập kết thân ta, kiếm, đến đây.
Đột nhiên, Lâu Hoa Thái vứt bỏ trường mâu, trong tay xuất hiện một kiếm, nhất thời thúc dục kiếm quyết, giết về phía Mục Vân.
Mà trong nháy mắt này, Mục Vân cảm giác được, khí tức Lâu Hoa Thái, triệt để thay đổi.
Kiếm, là kiếm tốt, kiếm quyết, càng là kiếm quyết cao thâm.
- Kiếm quyết không tồi, ta thích, ta muốn.
Mục Vân thu hồi hư linh, không dùng kiếm nữa.
Một quyền, đánh ra.
Hắn hiện tại là cảnh giới Chân Thần trung kỳ, trong cơ thể ẩn chứa bảy mươi lăm long lực, so với Chân Thần trung kỳ bình thường cường đại hơn một nửa, càng đừng nói đến Lâu Hoa quá chỉ là Chân Thần sơ phong đỉnh phong.
Kiếm giết ra, kiếm khí tung hoành gào thét.
Nhưng quyền phong của Mục Vân lại càng bá đạo.
Phanh...
Một quyền đánh xuống, Lâu Hoa Thái phun ra máu tươi.
- Không chơi với ngươi.
Mục Vân lạnh lùng quát, lao ra.
- Dừng tay.
Nhưng hiện tại, một tiếng quát lần nữa vang lên.
Đám người tản ra, từng đạo thân ảnh lúc này đột nhiên xuất hiện.
- Phụ thân.
- Vũ đại nhân.
Nhìn thấy người tới, Lâu Hoa Thái nhất thời lộ ra vẻ mặt bi thương, nói:
- Cổ Linh bị Mục Vân giết chết, phụ thân.
Nghe được lời này, Lâu Tây Nguyên ngẩn ra, nhìn Mục Vân, lộ ra ánh mắt âm trầm.
- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.
Vũ Đông Thanh hiện tại đi tới, nhìn Mục Vân, vội vàng mở miệng.
- Vũ Đông Thanh, nhiều năm không gặp, sau khi ngươi đến thần giới, có thể nói là đại triển hoành đồ.
Mục Vân đứng tại chỗ, bàn tay vung lên, trong đại sảnh tửu lâu, một bàn ghế xuất hiện, Mục Vân thản nhiên ngồi trên ghế.
Phổ Thạch hiện tại đi tới, chân một chén trà.
Ánh mắt nhìn về phía Vũ Đông Thanh, Phổ Thạch lắc đầu.
- Không dám, không dám.
Vũ Đông Thanh khách khí nói:
- Mục huynh, đây đều là hiểu lầm, Lâu Cổ Linh kia chính là một tên côn đồ, kẻ háo sắc, làm hết chuyện xấu. Ngày đó Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền bị đuổi theo, tiến vào Tử Linh cốc. Nhưng chuyện này, Lâu Cổ Linh tự mình làm, Lâu gia không biết.
- Kính xin Mục huynh nể mặt ngươi ta đều từ tiên giới mà đến, buông tha Lâu gia.
Nghe được lời này, mọi người ở đây lại một lần nữa rung động.
Vũ Đông Thanh là ai?
Bá chủ Sơn Dương quận cùng Đan Dương quận, chấn nhiếp Đan gia cùng Lâu gia hai đại gia tộc, trở thành người thống trị thực quyền.
Thời điểm Vân Lang tính toán tiến công Sơn Dương quận cùng Đan Dương quận, Vũ Đông Thanh cũng dám lấy Huyền Thiên Giám uy hiếp.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Mục Vân, sao có thể sợ hãi như thế?
- Vũ tiên sinh!
Lâu Hoa quá quát:
- Con trai ta bị hắn giết, hiện tại không phải hắn so đo hay không, mà là Lâu gia ta có so đo hay không.
Ba...
Lâu Hoa Thái một câu hạ xuống, Vũ Đông Thanh lại tát ra.
- Câm miệng, phế vật!
Nhìn thấy cảnh này, Lâu Tây Nguyên hoàn toàn trầm mặc.
Hắn biết vũ Đông Thanh khủng bố, nhưng Vũ Đông Thanh khủng bố như thế, trong nháy mắt nhìn thấy Mục Vân, lại biến thành tiểu nhân vật co rụt không tiến, chịu nhục.
Vậy chỉ có thể nói, Mục Vân càng thêm khủng bố.
Vũ Đông Thanh lại nói:
- Mục Vân huynh, là thuộc hạ không hiểu chuyện, chuyện này, ta xin lỗi Mục Vân huynh.
- Xin lỗi? Xin lỗi có thể đổi lại Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền không? Đó là đồ nhi của ta, Vũ Đông Thanh, ngươi nên biết.
Mục Vân nghiêm túc nói:
- Ngươi đã biết chuyện này, ngày đó, ngươi làm cái gì?
Nghe được lời này, trong lòng Vũ Đông Thanh lộp bộp một tiếng. Mục Vân này hoài nghi hắn, liên hợp với Lâu gia, bức tử Diệp Thu và Linh Nguyệt Huyền.
- Mục huynh hiểu lầm rồi!
Vũ Đông Thanh vội vàng nói:
- Lúc ấy ta chỉ là một tiểu nhân vật, chuyện này, ta bó tay.
- Ồ? Vậy tốt nhất là cho ta biết, không liên quan gì đến ngươi, nếu không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận