Vô Thượng Thần Đế

Chương 2826: Rời đi thập bát châu quận

- Ngươi bị mù? Nhìn không thấy, mấy người chúng ta mặc trang phục đệ tử ngoại tông Kiếm Thần tông sao?
Hà Nhất Phàm dáng người cao lớn kia mở miệng quát.
- Thất kính thất kính, đã như vậy, mời mấy vị vào bên trong, Huyền Thiên Môn ta nhất định nhiệt tình chiêu đãi.
- Ngươi là ai?
- ta?
Mục Vân khách khí nói:
- Ta là Môn chủ của Huyền Thiên Môn, Mục Vân, chư vị đệ tử Kiếm Thần Tông đi tới, ta không nghênh đón từ xa, còn để cho thuộc hạ va chạm mấy vị, thật sự đáng chết.
- Như vậy, mời mấy vị thượng tọa, theo ta đi.
Mục Vân thoạt nhìn thật sự khách khí, hoàn toàn không giống Minh chủ Viêm Minh giết người như ma.
Nhất thời, một đám hộ vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một đám trợn mắt cứng lưỡi.
- Cái này cũng không sai biệt lắm.
Nữ tử kia hừ nói:
- Bổn tiểu thư tên Chử Thiến, đã chiếm được Kiếm Môn Lệnh của Kiếm Thần tông, cầm kiếm môn lệnh, đến Kiếm Thần Tông báo cáo là được.
Chỗ nhỏ này của ngươi, ta chỉ ở trọ một đêm, còn không tình nguyện?
- Thì ra là như thế.
Mục Vân nhất thời chắp tay nói:
- Chúc mừng, Kiếm Thần tông kia, bỉ nhân cũng rất muốn bái nhập.
- Chỉ sợ ngươi không có cơ hội, không có Kiếm môn lệnh của Kiếm Thần tông, căn bản không thể trở thành đệ tử Kiếm Thần tông.
Chử Thiến nhìn ca ca Chử Bác của mình, cười nói:
- Đúng không, ca ca?
- Đúng vậy.
Toàn thân cao thấp Chử Bác bày ra một cỗ khí thế cường hoành, rõ ràng là cảnh giới Chân Thần đỉnh phong.
- Kiếm Thần tông, cũng không phải ai cũng có thể tiến vào, một ít cần thông qua khảo hạch tiến vào, một phần là có tông môn trưởng lão thấy hợp ý, ban cho Kiếm môn lệnh, đến tông môn báo cáo là được.
- Thì ra là như thế...
Mục Vân mỉm cười, dẫn mấy người vào một gian phòng khách, sớm đã có người bưng trà rót nước, bưng lên điểm tâm.
Mấy người này giờ này trong lòng tràn đầy vui mừng, ngồi ở đây.
- Phi phi phi....
Chử Thiến vừa cầm một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, đột nhiên nhịn không được nôn ra.
- Cái gì vậy?
Chử Thiến nhíu mày quát:
- Khó ăn muốn chết, ngươi đây là chỗ nào, quả thực là vùng quê hẻo lánh.
- Muội muội, nhịn một chút đi.
Chử Bác an ủi nói:
- Đi ngang qua mười tám châu quận Nam Trác vực, chúng ta sẽ đến Kiếm Thần tông, đến lúc đó, thành trì kia đều có nhân khẩu hơn mười triệu, mỹ thực gì đều có.
- Đúng vậy, Thiến nhi, lần này chúng ta bồi ca ca ngươi không ngại vạn dặm đường xa đón tiếp ngươi, hao phí rất nhiều công sức, đến lúc đó, phải hảo hảo làm thịt ngươi một trận.
Hà Nhất Phàm mở miệng cười nói.
- Không thành vấn đề.
Mấy người nhất thời nghị luận ra, hoàn toàn không để Mục Vân vào mắt.
- Ngươi cái tên này, có chuyện gì vậy? Tại sao bây giờ thức ăn vẫn chưa được phục vụ?
Chử Thiến nhịn không được quát:
- Tốt xấu gì cũng là một tông môn, chỉ có chút hiệu suất như vậy sao?
Mục Vân hiện tại cũng thúc giục nói:
- Các ngươi xảy ra chuyện gì, mau đưa đồ ăn đi.
- Đến đây.
Đột nhiên, một tiếng la hét vang lên, trong phòng nhất thời xuất hiện mấy đạo thân ảnh, trong tay mỗi người cầm một đĩa canh, nhìn mọi người ở đây.
Chỉ là lúc nhìn thấy một người cầm đầu, sắc mặt Mục Vân cổ quái.
- Các vị khách quan mời xem.
Người cầm đầu cải trang thành gã sai vặt, không phải Tạ Thanh thì là ai.
Tạ Thanh mở lời:
- Khách quan mời xem, món ăn này, tên là bắp cải heo, chuyên môn dùng lòng heo phối hợp linh thảo bách linh kết hợp, trừ bỏ mùi vị ghê tởm của lòng heo.
- Món ăn này, gọi là heo không não, móc óc heo ra...
- Món ăn này tên não heo mộng tâm, là dùng...
Tạ Thanh không ngừng giới thiệu, nhưng sắc mặt Chử Thiến hiện tại càng ngày càng khó coi.
- Mục môn chủ, đạo tiếp khách của Huyền Thiên Môn các ngươi là như thế sao?
Chử Thiến quát:
- Thế nào cũng có liên quan đến heo.
Tạ Thanh cười nhạo nói:
- Tiếp khách như heo chó, tự nhiên phải dùng tài liệu phù hợp.
- Ngươi dám mắng chúng ta.
Nghe được lời này, Chử Thiến làm sao có thể không giận.
Tiến lên, muốn nổi giận.
Nhưng hắn muốn tức giận, nhưng hiện tại đã không còn cơ hội.
Nhậm Thiếu Long lúc này thân ảnh chợt lóe, khống chế năm đạo thân ảnh.
- Điện hạ, năm người này hiện tại đã bị cố định, ngài có thể tùy ý xử trí.
- Ừm.
Mục Vân phất phất tay, nhìn mấy người trước người, nói:
- Các ngươi là đệ tử Kiếm Thần Tông đúng không?
- Hừ.
Chử Bác quát:
- Nếu ngươi biết chúng ta là đệ tử Kiếm Thần Tông, còn dám giam giữ chúng ta?
- Chính là biết mới giam giữ.
Mục Vân có hứng thú nói:
- Chử Thiến tiểu thư, ta nghe ngươi nói, trên người ngươi có một khối Kiếm Môn lệnh, có thể cầm đi trở thành đệ tử ngoại tông Kiếm Thần tông đúng không?
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy nụ cười gian trá của Mục Vân, Chử Bác nhất thời quát:
- Nếu ngươi dám làm ra chuyện bất chính, ta tất sẽ giết ngươi.
- Nói nhảm thật nhiều.
Mục Vân tát một cái, Chử Bác hiện tại căn bản không có lực hoàn thủ, nhất thời một ngụm máu tươi phun ra, ngã xuống đất, bộ dáng cực kỳ chật vật.
- Thật cho rằng ta sẽ run sợ, cung phụng các ngươi?
Mục Vân cười nhạo nói:
- Mấy thứ giống như con kiến hôi kiêu ngạo ở trước mặt ta, thật đúng là cho rằng Mục Vân ta sợ các ngươi?
- Để cho các ngươi tiến vào, chỉ sợ là người ngoài nhìn thấy truyền ra ngoài, cũng muốn nhìn mấy tên đệ tử Kiếm Thần tông các ngươi rốt cuộc lai lịch gì, ở trong mười tám châu quận, Mục Vân ta nói một không hai.
- Ở trước mặt ta càn rỡ, các ngươi quá non nớt.
- Mục Vân, ngươi tên Mục Vân!
Chử Bác tiếng bén nhọn, quát:
- Ngươi đừng làm bậy, nếu dám đối với chúng ta như thế nào, ngươi chính là tự mình muốn chết.
- Ta muốn chết? Vậy cũng xem các ngươi có thể giết ta hay không.
Mục Vân nhất thời quát:
- Làm thịt năm người bọn họ, một người không còn, lưu lại Kiếm môn lệnh của Chử Thiến, vừa hay có một danh ngạch, tiến vào trong Kiếm Thần tông.
- Vâng.
Nhậm Thiếu Long lúc này ra tay, năm người căn bản không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Mục Vân có lòng để cho bọn họ chết, bọn họ há có thể sống sót.
Đồ đạc trên người năm người, thu thập không còn, không phát hiện thứ gì tốt, Mục Vân xuất ra thiên hỏa, đốt sạch thi thể của năm người.
Đệ tử Kiếm Thần Tông, cả đám thật coi mình là thiên chi kiêu tử.
- Sói con, thế nào rồi? Phối hợp tốt, phải không?
Tạ Thanh cười hắc hắc nói:
- Ngươi mấy ngày nay tu luyện thật sự lâu, không có người cùng ta chơi, thật sự trống rỗng tịch mịch lạnh.
- Những người kia, đều sợ ta, ai...
- Ngươi giảm đi sự không biết xấu hổ của mình một chút không?
Nhìn Tạ Thanh, Mục Vân nhịn không được cười mắng:
- Mấy ngày nay, chuyện xử lý như thế nào? Nếu giải quyết xong, chúng ta nên khởi hành đi Kiếm Thần tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận