Vô Thượng Thần Đế

Chương 2833: Điểm cống hiến (2)

- Có thêm đại điện của tông chủ, cũng không được tự tiện tiến vào, trừ phi ngươi trở thành đệ tử phong hào.
- Địa phương cuối cùng, chỉ tuyệt đối không thể đi vào, Táng Kiếm Mộ, nơi này, đừng nói là các ngươi, chính là ta, bao gồm cả đệ tử phong hào, tiến vào trong đó, cũng chỉ có một con đường chết.
- Cho nên cái chỗ này không phải là không thể đi vào, mà là nếu muốn chết thì cứ đi vào...
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều tò mò không thôi.
- Vương sư huynh, trong Táng Kiếm mộ, là cái gì?
- Không nên hỏi đừng hỏi.
Vương Lâm lạnh lùng nói:
- Các ngươi chỉ cần biết, ngàn vạn lần không nên tiến vào bên trong là được, nếu không, tuyệt đối không có khả năng sống sót, trước kia có một vị đệ tử phong hào, chính là thân truyền của tông chủ, tâm tính cao ngạo, bị người kích tướng, tiến vào trong đó, tông chủ cuối cùng phải ra tay, mang người đó ra.
- Bất quá lúc đi ra, chỉ là một cỗ thi thể.
Nghe được lời này, tất cả mọi người đều kinh hồn sợ hãi.
Đệ tử phong hào, đó chính là Thiên Thần cảnh. Đối với bọn họ hiện tại mà nói, chính là tồn tại đỉnh thiên.
Thử ngẫm lại xem, nếu có thể đạt tới Thiên Thần cảnh, vậy trở lại trong châu quận của mình, là quan tông diệu tổ, khống chế một châu một quận, không phải vấn đề.
Bản thân Nam Trác vực thuộc về địa phương tương đối hẻo lánh, càng tới gần Châu quận của Kiếm Thần Tông, thực lực của võ giả càng cường đại.
Cho nên thực lực của một ít châu quận cũng càng cường đại.
Mặc dù cường đại, ở Thiên Thần cảnh, cũng là người đứng đầu trong châu quận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đệ tử phong hào chỉ có mấy trăm người, Thiên Thần cảnh, cũng không phải dễ dàng thăng chức như vậy.
- Ta khuyên các ngươi đừng nghĩ nhiều.
Vương Lâm mở lời:
- Từ xưa đến nay, bên trong Kiếm Thần tông, ta biết, từ Chân Thần cảnh đột phá đến Địa Thần cảnh, trăm người có một, mà từ Địa Thần cảnh đột phá đến Thiên Thần cảnh, vạn người chưa có một.
- Bằng không, bên trong Kiếm Thần tông chúng ta cũng không có khả năng có hai ba vạn đệ tử nội tông, mà đệ tử phong hào bất quá chỉ có trăm người.
Lời nói của Vương Lâm có thể nói đả kích mọi người thật lớn.
Chỉ là vừa mới vào Kiếm Thần Tông, nhìn thấy địa phương mênh mông như thế, lòng dạ bọn họ sao không có đại chí.
Điểm đả kích này bị mọi người tự động xem nhẹ.
- Được rồi, đây chính là nơi ở của đệ tử ngoại tông các ngươi, toàn bộ là từng căn phòng và một đình viện, cho dù đệ tử ngoại tông, chỗ ở cũng rất tốt.
- Nếu đến đệ tử nội tông, có thể ở gần nơi có linh trận, không chỉ là viện tử độc lập, phòng tu luyện độc lập đều có.
- Về phần đệ tử phong hào, đó là vượt qua ngoại tông cùng nội tông, cho nên, các ngươi gặp mặt, cần hành lễ, chỗ ở của bọn họ, tự có một tòa linh trận nhãn, ngày đêm tu hành đều không ngừng nghỉ, đó mới là nơi đáng khao khát nhất.
Vương Lâm nói đến đây, mình cũng hâm mộ không thôi.
Đệ tử phong hào, quyền uy rất lớn, ai không muốn trở thành đệ tử phong hào.
Đối với đệ tử ngoại tông, đệ tử phong hào tộc thậm chí còn có được quyền sinh sát, đối với đệ tử nội tông, đệ tử phong hào dù giết, tông môn xử phạt, cũng sẽ không làm ra trừng trị quá lớn, chỉ là hình phạt tượng trưng mà thôi.
Dù sao, tông môn kéo dài, dựa vào rất ít đệ tử đứng đầu làm chủ lực, mà không phải là đệ tử cảnh giới thấp cộng đồng làm chủ lực.
Đạo lý này, ai cũng hiểu.
Công bằng, chỉ là tương đối.
Mục Vân đối chiếu theo lệnh bà, tìm được phòng của mình.
Toàn bộ Kiếm Thần tông, bộ phận ngoài cùng nhất, đều là phòng ốc nơi đệ tử ngoại tông ở, liếc mắt một cái, tầng tầng lớp lớp.
Mà tiếp theo chính là một ít địa phương mà đệ tử ngoại tông tu luyện, bao gồm một ít sơn cốc.
Hướng vô trong là nơi có đệ tử nội tông, đệ tử nội tông sống một mình ở trong tiểu lâu hai tầng, dựa vào núi nước, hoàn cảnh yên tĩnh, rất thích hợp tu luyện, khuyết điểm duy nhất chính là linh trận tu luyện, cần phải đến nơi tụ tập.
Về phần đệ tử phong hào, một mình chiếm cứ một tòa sơn mạch, có được một linh trận nhãn, tản mát ra linh khí, ngày đêm tu luyện.
Đó là sự khác biệt.
Mục Vân tiến vào phòng, không bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.
- Đại ca!
Nhìn thấy Mục Vân, Mục Bất Phàm cười hắc hắc.
- Phải không? Bất Phàm, ngươi làm thế nào để chạy nhanh hơn ta?
Tạ Thanh hiện tại từ đình viện bên cạnh trèo tường mà vào, cười nói.
- Ta tiến vào sớm hơn các ngươi một chút, nhìn thấy phân phòng, liền thương nghị cùng người bên cạnh một chút, tới gần các ngươi.
- Ừm, ngươi ở bên cạnh ta, ta cảm thấy thoải mái hơn.
Mục Vân gật gật đầu.
Trong nháy mắt nhìn thấy Mục Bất Phàm, Mục Vân cảm giác được thế thứ hai của mình, rời khỏi từ trong bầy sói, rời khỏi rừng rậm, đến thành thị nhân loại.
Có lẽ là có kinh nghiệm giống nhau, khiến cho Mục Vân có một loại cảm giác đặc biệt thân cận đối với Mục Bất Phàm.
Triệu Nham Minh hiện tại cũng đi tới.
Bốn người tụ tập, duy chỉ có Lư Ngọc Tuyết không tới.
- Gian phòng còn có thể, một phòng ngủ, một gian phòng khách, một gian tu luyện, trong viện tốt xấu gì cũng có chút linh hoa linh thảo, tuy rằng không có tác dụng gì.
Triệu Nham Minh cười nhạt nói:
- Vương Lâm dẫn chúng ta chỉ đi sơ qua, rất nhiều nơi chúng ta còn không biết, không bằng đi xem một chút?
- Không thành vấn đề.
Bốn người dùng lệnh bài đóng cửa phòng mình, rời đi.
Kiếm Thần tông, diện tích khá lớn, chỉ riêng địa điểm tu luyện của đệ tử ngoại tông, đều phân chia bốn khu vực đông nam tây bắc, hơn nữa khoảng cách giữa hai bên còn không gần.
Hiện tại bốn người bọn họ đều là đệ tử ngoại tông, không thể vào một ít địa phương nội tông, ngọn núi của phong hào đệ tử càng không được.
Bất quá ngoại tông to như vậy, cũng đủ để bốn người đi dạo nửa ngày.
Mục Vân còn đến Sự Vật Các, chuyển hóa toàn bộ mấy trăm vạn hạ phẩm thần tinh tích lũy trên người mình thành điểm cống hiến, ngày sau ở dùng dần trong tông môn,.
Hơn nữa dùng tu vi hiện tại của hắn, tu luyện hạ phẩm thần tinh, đúng là không đủ lực.
Nhưng vừa đổi lại, Mục Vân mới phát hiện, mình nghèo đến đáng thương.
Mấy trăm vạn hạ phẩm thần tinh, đổi thành cống hiến điểm, chỉ có hơn bảy trăm điểm.
Hơn bảy trăm điểm, quả thực quá hố.
Hơn bảy trăm vạn hạ phẩm thần tinh, hơn bảy trăm điểm, nói cách khác, một trăm vạn hạ phẩm thần tinh, chỉ là một trăm điểm.
Giá trị này, không khỏi quá đắt.
Chẳng qua, sau khi tham quan Thiên Thư Các, Mục Vân cảm giác, vẫn đáng giá.
Tuy rằng kiến thức của gia gia cùng thái gia gia lưu trữ rất phong phú, nhưng gia gia Mục Phong Trần tinh thông lý niệm kiếm thuật, kiếm quyết cùng kiến thức, từng bộ từng bộ. Mà Thái gia gia lại tinh thông đan thuật, thiên hạ có rất nhiều thần quyết, Mục Vân cần lựa chọn một môn thích hợp với mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận