Vô Thượng Thần Đế

Chương 2845: Thanh Minh? (1)

Tạ Thanh tăng lên, thật sự quá biến thái.
Triệu Nham Minh tự hỏi, mình tốt xấu gì cũng là hậu nhân Triệu tộc một trong thập đại cổ tộc, nhưng hiện tại so sánh với Mục Vân, mình yếu ớt.
Thế nhưng càng không nghĩ tới, so sánh cùng Tạ Thanh, cũng là rất yếu.
Hai người này, đều là quái thai.
Ngày hôm đó, Mục Vân, Tạ Thanh, Triệu Nham Minh ba người, sau khi ta luyện, trở lại nơi tụ tập.
- Hôm nay cảm giác thế nào?
Triệu Nham Minh nhìn Mục Vân cùng Tạ Thanh, cười nhạt nói.
- Chân Thần hậu kỳ đỉnh phong rồi!
Mục Vân cười nói:
- Sáu đạo ấn ngân mở ra, lực lượng trong cơ thể gia tăng một nửa.
- Tăng một nửa?
Tròng mắt Triệu Nham Minh đều muốn trừng ra.
Hắn biết, Mục Vân ở Chân Thần hậu kỳ, trong cơ thể có được trăm long lực, gia tăng một nửa. Nói cách khác, Mục Vân hiện tại, lực lượng trong cơ thể, ít nhất là một trăm năm mươi long lực.
Khái niệm này là gì?
Chân Thần cảnh giới, cấp độ đỉnh phong, bất quá là chín mươi long lực, cấp độ viên mãn là trăm long lực, mà đại viên mãn cũng chính là chân thần đỉnh phong, hai trăm long lực bắt đầu mà thôi.
Nhưng Mục Vân hậu kỳ đỉnh phong, hiện tại có thể nói còn lợi hại hơn so với võ giả cảnh giới viên mãn.
Tên này, rốt cuộc tu luyện như thế nào?
Triệu Nham Minh hiện tại thật sự có chút khó nắm bắt.
- Mục tộc Thái Tử, không hổ là Mục tộc Thái Tử.
- Ngọc Tuyết cùng Bất Phàm còn chưa trở về?
- Hai người bọn họ, cảnh giới thấp hơn một chút, hẳn là đi ra ngoài săn bắn, cách chúng ta có thể xa một chút.
- Ừm, vậy chờ một chút đi.
Mục Vân lấy ra một khối thịt từ Tru Tiên đồ, chống lên giá lửa.
Một ít thịt của thần thú, ẩn chứa lực lượng dồi dào, có chỗ tốt không thể tả đối với võ giả.
Mục Vân hiện giờ còn chưa có giới chỉ của thần giới, ở thần giới, muốn có được giới chỉ trữ vật không gian tương đối ổn định, quá khó khăn.
Đại bộ phận giới chỉ, không gian không ổn định, bị người cướp đi, có thể mở ra, không có lợi cho việc cất giữ bảo bối trân quý.
Cũng may Tru Tiên Đồ và Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ đều có thể chứa đồ, hắn cũng không lo lắng điểm này.
Thịt nướng xong, mùi thơm bốn phía, nhưng lúc này, Lư Ngọc Tuyết cùng Mục Bất Phàm hai người còn chưa trở về.
- Đã vượt qua thời gian chúng ta ước định, mấy ngày nay bọn họ chưa bao giờ như thế, đi, đi xem một chút!
Mục Vân lo lắng nói.
Ầm... Chỉ là lời Mục Vân vừa dứt, một tiếng nổ vang đột nhiên vang lên.
- Không tốt.
Nghe được tiếng nổ vang, thân ảnh Mục Vân chợt lóe, lao ra.
Mà hiện tại, cách ba người Mục Vân mười dặm, dưới chân một ngọn núi.
Mục Bất Phàm hiện tại cả người đầy máu, sắc mặt trắng bệch, mà Lư Ngọc Tuyết cũng là trên người quần áo rách nát, hô hấp dồn dập.
- Bất Phàm, ngươi nên chạy.
Lư Ngọc Tuyết khóc nói:
- Xin lỗi, liên lụy ngươi.
- Nói cái gì vậy?
Mục Bất Phàm nhếch miệng cười nói:
- Cho tới nay, ta là một đứa trẻ mồ côi, nếu không phải Mục đại ca cùng các ngươi làm bạn với ta, bây giờ ta cũng không biết tình người ấm lạnh phân chia, càng đừng nói đến tu luyện, các ngươi đều bằng hữu của ta, vì bằng hữu, hai sườn cắm đao tính là cái gì.
- Hai sườn cắm đao? Giọng điệu thật lớn.
Trước người hai người, một đạo thân ảnh, hai tay chắp ra sau, thần thái cao ngạo, liếc mắt một cái hiện ra.
- Thiệu Đông, ngươi quá đáng, chúng ta đều là đệ tử Kiếm Thần tông, ngươi giết chúng ta, không sợ tông môn trách tội?
Lư Ngọc Tuyết quát.
- Quá phận?
Thiệu Đông cười hắc hắc:
- Lư Ngọc Tuyết, quá phận còn ở phía sau.
Xoay người nhìn về phía Mục Bất Phàm, Thiệu Đông quát:
- Tiểu tử, ngươi lần trước không phải rất cuồng vọng sao? Đánh với ta, tại sao bây giờ không càn rỡ nữa?
- Hừ, có bản lĩnh, ngươi đến cùng ta đơn đả độc đấu, dựa vào người khác tính là bản lĩnh gì?
Mục Bất Phàm cất một ngụm, mở miệng quát.
- Đơn đả độc đấu? Ngươi khi ta là một đứa trẻ ba tuổi?
Thiệu Đông cười nhạo nói:
- Hôm nay, Kiếm Thần sơn mạch chính là nơi táng thân của hai người các ngươi.
- Đúng vậy, đơn đả độc đấu, Bất Phàm, ngươi sao có thể đối xử với hắn như một đứa trẻ ba tuổi đây? Trên thực tế, hắn ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng không bằng.
Đang lúc này, một tiếng cười đột nhiên vang lên.
Tiếng bá bá bá xé gió vang lên, ba đạo thân ảnh, hiện tại xuất hiện dưới chân núi.
- Đại ca.
Nhìn thấy người tới, Mục Bất Phàm vui vẻ.
Thiệu Đông lại là cắn răng kẽo kẹt rung động, nhìn ba người Mục Vân.
- Được được được, vừa rồi ta còn kỳ quái, năm người các ngươi như thế nào tách ra, hiện tại gom đủ, vừa hay cùng nhau chết.
- Cùng nhau chết?
Tạ Thanh nhe răng cười nói:
- Thiệu Đông, ngươi thật lớn mật, ngay cả người Thanh Minh chúng ta cũng dám đắc tội.
Hả?
Thanh Minh?
Thiệu Đông ngẩn ra, bên trong Kiếm Thần tông, từ khi nào xuất hiện một Thanh Minh?
Thiệu Đông nhìn năm người, đột nhiên phản ứng lại, cười ha ha nói:
- Thanh Minh? Chỉ có năm người các ngươi, còn dám vọng xưng Thanh Minh? Ha ha... Cười chết ta...
- Ngươi muốn chết, vậy thì thành toàn cho ngươi.
Tạ Thanh tiến lên, bàn tay chộp ra, một cỗ khí tức thần thú bàng bạc, ầm ầm xuất hiện.
Đông...
Tiếng nổ nặng nề vang lên, không khí hiện tại bị mãnh liệt đè ép, bộc phát ra một tiếng nổ vang.
Trong nháy mắt này, Thiệu Đông chỉ cảm giác, thân thể của mình đều bị trói buộc triệt để.
Tạ Thanh, đạt tới cảnh giới Chân Thần đỉnh phong, xuất thủ tạo ra uy áp, thật sự quá cường đại.
Triệu Nham Minh hiện tại cũng không nói hai lời, giết ra.
Mà đồng thời, Mục Vân nhìn về phía bảy tám người bên cạnh Thiệu Đông, khóe miệng lộ ra vẻ nhạo báng, hai tay lộp bộp vang lên, Mục Vân hiện tại, thân thể lao ra, lực lượng cũng trở nên mãnh liệt như sóng biển.
Cảnh giới Chân Thần hậu kỳ đỉnh phong, sáu đạo Thần Nguyên ấn ngân mở ra, hắn hiện tại lực lượng trong cơ thể ước chừng có một trăm năm mươi long lực, lực lượng cường hoành bây giờ, đủ để đánh nhát một thần sơn trăm thước.
Nhất thời, ba người ngang ngược xông vào trong giao chiến, lực lượng ầm ầm, không ngừng khuếch tán ra, lực lượng cuồng bạo, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều cảm giác được một cỗ khí tức cuồng bạo không thể chống cự.
- Mục Vân, ngươi dừng tay.
Thấy tình hình rõ ràng không đúng, Thiệu Đông hiện tại vung tay lên, quát:
- Lần này ta cũng không phải mình mang người tới, còn có Bách Hạo Thành sư huynh và Nguyên Khải Phong sư huynh của Phong Vân Hội chúng ta, nếu giết ta, hai người bọn họ, nhất định sẽ để cho ngươi chết không có chỗ chôn.
- Buồn cười.
Mục Vân cười nhạo nói:
- Nói giống như ta không giết ngươi, ngươi sẽ buông tha cho chúng ta vậy.
- Thông Linh Mạch Chỉ.
Mục Vân dứt lời, điểm ra một chỉ, một đạo chỉ ấn khuếch tán ra, tản mát ra một đạo lưu quang, phốc xuy một tiếng, đi vào mi tâm Thiệu Đông.
Trong mi tâm Thiệu Đông, vào hiện tại, một đạo huyết quang xuất hiện, toàn bộ Hồn Hải, bị một chỉ này, triệt để đè ép thành mảnh nhỏ, thân thể hắn mềm nhũn ngã xuống đất.
- Thiệu Đông sư huynh đã chết! Chạy đi!
Mấy người còn lại nhìn thấy cảnh này, đều vẻ mặt kinh hoảng, muốn chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận