Vô Thượng Thần Đế

Chương 2863: Lão đầu dưới đáy vực

Làm thế nào mới tốt?
Mục Vân hiện tại, trong lòng có trăm ngàn loại ý tưởng xẹt qua.
Cuối cùng, Mục Vân bất đắc dĩ, xuất ra Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, sáu tấm thánh bia, hiện tại bốc lên.
Sáu khối thánh bia kia, huyễn hóa thành sáu khối đá lớn, bao bọc xung quanh thân thể của hắn.
Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ vào hiện tại càng bao lại sáu khối thánh bia, như thế, những cương phong kia hiện tại rốt cục bị ngăn cản xuống.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân cũng thở ra một hơi.
Nếu không cách nào ngăn cản, chỉ sợ hắn chết một trăm lần cũng đủ.
Chỉ là mặc dù như vậy, càng chìm xuống, thân thể của hắn, càng bị bên ngoài chèn ép, khó có thể chống đỡ.
Vách núi này, rốt cuộc cao bao nhiêu.
Trong lòng Mục Vân cơ hồ là phát cuồng, loại áp bách đối mặt với tử vong này, hắn thật lâu chưa từng cảm nhận được.
- Lạc Hà, nếu ta không chết, ngươi, tất sẽ thành lệ quỷ.
Nướu răng căng cứng, khóe miệng Mục Vân hiện tại tràn ra máu tươi.
Phanh...
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, Mục Vân cảm giác được thân thể của mình đột nhiên rơi xuống đất.
Đau đớn, sớm đã không còn tri giác.
Mà hiện tại, hết thảy cương phong, cứ như vậy tiêu tán.
Mục Vân đẩy ra sáu tấm bia thánh, nhìn xung quanh, thở ra một hơi.
Khoảng cách này rơi xuống, có cương phong khủng bố, đừng nói Thiên Thần, cho dù cường giả đứng đầu Thần Quân cảnh, cũng không cách nào chịu đựng được.
Nếu không phải hắn có Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ cùng với sáu khối thánh bia phòng ngự, sớm đã chết.
Bất quá hiện tại xem ra, sáu khối Thánh Bia cùng Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, đúng là rất lợi hại.
Nhất là Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, đồ này chính là phụ thân cố ý cho hắn, ngay cả gia gia cũng không biết là vật gì, nhưng hiện tại xem ra, đúng là rất đặc thù.
- Đây là đáy vách đá phải không?
Mục Vân nhìn bốn phía, một mảnh đen kịt, chỉ có từng đạo kiếm quang như ẩn như hiện trong bóng tối, lẩm bẩm.
Lấy ra mấy viên Dạ Minh Châu, Mục Vân thả ra, Dạ Minh Châu khuếch tán, xung quanh cuối cùng xuất hiện một ít hình dáng trước mắt Mục Vân.
Nơi này là một mảnh loạn thạch, xung quanh, không ít tảng đá rải rác, có nhỏ có lớn, lớn nhất khoảng chừng cao hơn một người.
Tràn đầy loạn thạch, hơn nữa, xung quanh loạn thạch, còn có không ít trường kiếm, hoặc hoàn chỉnh, hoặc hư hỏng.
Mục Vân đứng dậy, đi lên phía trước một bước, kẽo kẹt một tiếng, đột nhiên vang lên.
Hắn tiến lên, thân thể hạ xuống nửa thước, bụi bặm dưới chân, thiếu chút nữa chôn vùi hắn.
Một luồng bụi bặm bốc lên, Mục Vân ngửi ngửi, sắc mặt hoảng sợ.
- Tro cốt!
Thân thể hắn phóng nhanh lên, rơi xuống một tảng đá, nhìn bốn phía.
Hiện tại, xung quanh đáy vách đá, khắp nơi đều là tro cốt.
Mục Vân cẩn thận suy nghĩ một chút, sáng suốt.
Nơi này chính là đáy vực sâu, đệ tử Kiếm Thần tông chết ở chỗ này, không biết, lúc những đệ tử kia đi xuống, chỉ sợ chưa tới đáy vách đáy đã bị cương phong xé nát, hóa thành tro bụi, trải qua thời gian chồng chất, toàn bộ rơi xuống đáy vách đáy.
Nghĩ đến tro cốt cao hơn nửa người kia, Mục Vân sởn tóc gáy một trận.
Có bao nhiêu người đã chết ở đây?
Mục Vân lần thứ hai ném ra một ít dạ minh châu, chiếu xạ xung quanh, quan sát đại khái bộ dáng nơi này.
Dài rộng khoảng ngàn thước, đất đầy tro cốt, càng có rất nhiều thần kiếm cắm vào trên đá.
Chỉ là những thần kiếm này, phẩm cấp thấp nhất đều là cấp bậc cố nguyên thần khí.
Cố Nguyên thần khí, ngũ tinh thần khí sư mới mới luyện chế ra, cường giả cảnh giới Thần Quân đỉnh cấp trang bị, nhưng ở nơi này, ước chừng có hơn trăm thanh.
MỤC Vân vừa định rút trường kiếm ra thu lại, nhưng lại phát hiện, mình căn bản không cách nào lay động.
- Cũng may không chết ở chỗ này, chỉ là nơi này, làm sao đi lên?
Nhìn bốn phía, Mục Vân có chút bất đắc dĩ.
Phía trên, không ngừng ép xuống phía dưới, hắn hạ xuống dễ dàng, đi lên, cơ hồ không có khả năng.
Liên tiếp mấy ngày, Mục Vân thử đi lên, nhưng căn bản không có biện pháp.
Những cương phong kia, hắn chỉ có thể dựa vào Thánh Bia cùng Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ ngăn cản, nhưng một cỗ lực trùng kích kia, quá cường đại, hắn căn bản không cách nào chống lại.
Cái này sao có thể?
Mục Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể trong mấy ngày này, nhìn xung quanh, kiểm tra xem, có lối ra nơi khác hay không.
Tìm tới tìm lui, vẫn không có biện pháp.
- Chẳng lẽ bị vây chết ở chỗ này?
Mục Vân bất đắc dĩ cười khổ.
Hắn hiện tại đạt tới cảnh giới Chân Thần đỉnh phong, từ trăm năm thọ mệnh lúc trước, tăng lên mấy trăm năm thọ mệnh hiện tại, nhưng mấy trăm năm thời gian, ở nơi chim không ị này, muốn tăng lên tới cảnh giới cao hơn rồi lại đi lên, quả thực là nói giỡn.
Thần cảnh tăng lên, càng lên trên, tuổi thọ càng bùng nổ tăng trưởng, nhưng hắn hiện tại bất quá chỉ là Chân Thần, gia tăng tuổi thọ cũng không nhiều, đến cảnh giới Thần Quân, mở ra Nguyên Thần, đó mới là thọ mệnh phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, ước chừng gia tăng không chỉ mấy vạn năm.
Bây giờ quan trọng nhất, cơ thể hiện tại của mình, cần phải ăn.
Thời gian trôi qua, không phải chết đói, mà là chết già.
- Không thể ở chỗ này chờ chết.
Mục Vân đứng dậy, nhìn bốn phía, hung hăng cắn một miếng thịt nướng trong tay mình, nói:
- Nhất định có thể rời đi.
- Thơm quá.
Mục Vân vừa dứt lời, một tiếng nói đột nhiên vang lên.
- Ai?
Nghe được một tiếng này, cả người Mục Vân nhất thời ngẩn người.
Hắn ở đây bốn năm ngày, nhưng tìm kiếm toàn bộ địa phương này, cũng không phát hiện nơi này có người.
- Ta ta ta ta.
Tiếng kia lại vang lên, nói:
- Ta ở dưới ngươi đây.
- Phía dưới?
Mục Vân nhìn dưới chân.
Tro cốt kia bị hắn cứng rắn giẫm lên, hắn mới vừa rồi ở chỗ này châm lửa, lấy ra một ít thịt sống mình cất giữ ra nướng ăn.
Hư linh kiếm lúc này xuất hiện, Mục Vân đâm một kiếm vào phía dưới.
Ầm...
Nhất thời, trong đáy vách đá, một tiếng nổ vang lên, tro cốt lúc này tung ra, hóa thành chim sẻ đầy trời, trải ra trên vách đá xung quanh.
Hiện tại, Mục Vân mới phát hiện, dưới mặt đất chất đống tro cốt, cư nhiên có một tế đàn.
Mà hiện tại, giữa tế đàn, một thân ảnh già nua, khoanh chân ngồi dưới đất.
Tế đàn kia, rộng trăm thước, bốn phía bốn góc, sừng sững một cột đá.
Mà ở trên cột đá, xích sắt liên kết, lan tràn ra, gắt gao khóa chặt lại một thân ảnh già nua.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân hơi ngạc nhiên.
Hắn không nghĩ tới, đáy vách đá còn có một người tồn tại như vậy.
- Tiểu tử kia, ngươi may mắn, rơi xuống không chết, hắc hắc, ngươi là người duy nhất rơi xuống không phải hóa thành tro cốt trong mấy ngàn năm qua,.
Lão giả tóc xám, khuôn mặt tiều tụy, nhưng thoạt nhìn cũng không già nua, chỉ là một thân quần áo rách nát, thoạt nhìn có chút lão hóa.
Nói một cách chính xác, giống như tuổi trung niên.
- Rơi xuống không chết, không phải cũng sẽ chết.
Mục Vân không sao cả.
Lão giả nhìn thịt nướng trong tay Mục Vân, lại thèm muốn nói:
- Ta ở trên mặt đất này vạn năm, mặc dù không cần ăn uống, nhưng miệng thèm đến hoảng, tiểu tử, cho ta nếm thử thịt nướng trong tay ngươi đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận