Vô Thượng Thần Đế

Chương 2866: Chủ tớ tâm sự (1)

- Cha thật đúng là cái gì cũng nắm trong tay...
Mục Vân nhìn Trác Viễn Hàng, không quá chắc chắn.
- Ngươi vừa rồi không tin ta, hiện tại sao lại tin ta?
Nghe được lời này của Mục Vân, Trác Viễn Hàng biết, Mục Vân không tín nhiệm hắn.
- Thái Tử điện hạ.
Trác Viễn Hàng chỉ chỉ ba trăm Huyết Vệ, nói:
- Lúc đầu nhìn thấy Thái Tử điện hạ lấy ra thánh bia, ta đã có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy ba trăm chiến sĩ Cốt tộc này, ta liền biết.
- Năm đó, ta chính là một hộ vệ bên người Tộc trưởng khi còn chưa trở thành tộc trưởng, gặp qua những chiến sĩ cốt tộc này, về sau biết được, đây là những chiến sĩ cốt tộc, chiến sĩ cốt tộc bực này, có thể nói tộc trưởng xem như tính mạng của mình.
- Hiện tại, xuất hiện trong tay ngươi, chỉ có một loại khả năng, đó là tộc trưởng cho ngươi.
- Tộc trưởng sẽ cho ai? Ngoại trừ ngươi, con trai của ông ấy, ta thực sự không thể tưởng tượng bất cứ ai khác.
- Vậy cũng có thể là người khác cướp đi?
Mục Vân cười nói:
- Cao thủ Thần giới nhiều như vậy.
- Không có khả năng.
Trác Viễn Hàng lắc đầu nói:
- Trong Thần giới, cho dù cao thủ như mây, cửu đại cổ tộc trưởng, cũng không có ai là đối thủ của tộc trưởng, thần thông của tộc trưởng, trong nhân tộc, không ai có thể so sánh.
Nghe được lời này, Mục Vân ngược lại lắp bắp kinh hãi.
Không ngờ, phụ thân lợi hại như vậy.
- Như vậy liền xác định thân phận của ta, quá qua loa một chút chứ?
Mục Vân nhìn Trác Viễn Hàng, lại hỏi:
- Ngươi nếu là tiểu đội trưởng đại đội thứ chín, vậy ta hỏi ngươi, có biết Nhậm Thiếu Long không?
- Thiếu Long? Hắn ta đâu? Vẫn còn sống?
Trác Viễn Hàng nhất thời kích động nói:
- Năm đó, cửu đại đội Huyền Thiên Sĩ chúng ta, theo Thái Tử điện hạ xuất chiến, kết quả Thái Tử điện hạ bị Tổ Thần của cửu tộc vây công, Huyền Thiên Sĩ chúng ta liều mạng chiến đấu, nhưng kết quả... Vẫn không thể cứu được Thái Tử điện hạ.
Nhắc tới lời này, Trác Viễn Hàng trong lúc nhất thời nước mắt chảy dài.
Mục Vân có thể cảm giác được, đó là xuất phát từ tự trách sâu sắc!
- Chín vị đại đội trưởng, sinh tử không biết, tám mươi mốt vị tiểu đội trưởng, chết, bị thương, tan rã không thành quân, Thiếu Long cùng ta đều là tiểu đội trưởng của đại đội thứ chín, trẻ hơn ta một chút, lúc trước hai tiểu đội chúng ta bị xua tan, ta không biết, hắn mấy năm nay, là sống hay chết, thần giới mênh mông, vô cùng mênh mông. Ta càng không biết, nên đi đâu để tìm hắn.
- Ngay cả bí giới Mục Tộc chúng ta cũng bị cửu đại cổ tộc công phá, khiến cho ta căn bản không biết, nên đi đâu, đâu mới là nhà của ta.
Trác Viễn Hàng nói đến chỗ sâu, nhịn không được bi thương khóc lên.
Đối với chiến sĩ Mục Tộc sống trong bí giới, bí giới chính là nhà của bọn họ. Nhưng một trận chiến, long trời lở đất, Mục tộc cường đại nhất bị cửu tộc công hãm, Thái Tử điện hạ chết, gia viên bị hủy, mình trở thành lá rụng phiêu đãng, không có nhà.
Cái loại thống khổ này, dây dưa hắn mấy vạn năm! Vỗ vỗ bả vai Trác Viễn Hàng, Mục Vân an ủi nói:
- Hắn chưa chết.
Mục Vân hiện tại cũng bi thích.
Dù sao hắn cũng là Mục Vân, tuy rằng hiện tại trí nhớ không đầy đủ, nhưng nhắc tới một số việc, luôn có thể chạm đến ký ức sâu thẳm trong nội tâm của hắn.
Loại bi thống này, mặc dù chưa hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nhưng làm cho trong lòng hắn bi thương.
- Thật sao?
Trác Viễn Hàng hiện tại khóc như một người nước mắt.
Mục Vân phát hiện, vô luận Nhậm Thiếu Long hay Trác Viễn Hàng, thân là một thành viên của Huyền Thiên Sĩ, đối với Thái Tử Mục Tộc như hắn, không chỉ tôn kính, mà còn ỷ lại.
Lúc hai người gặp lại mình, đều tràn ngập khí tức vui sướng, vui mừng mà khóc.
- Ừm, ta ở mười tám châu quận Nam Trác vực nhìn thấy hắn, hơn nữa tìm lại một ít ký ức của mình, cùng tay phải của mình...
Mục Vân nói xong, khẽ thở dài một hơi nói:
- Bất quá hắn hiện tại có liên quan cùng Huyền Thiên Môn, không cách nào rời khỏi nơi đó, cho nên ta đi tới Kiếm Thần tông, muốn nhìn một chút thế giới rộng lớn hơn.
- Hơn nữa muốn từ Kiếm Thần Tông, Nam Trác vực, đến Thần Châu đại địa, từ đó tiến thêm một bước tìm bí giới mới sáng lập của phụ thân, ở nơi nào.
- Tộc trưởng đã khôi phục xây dựng Mục tộc rồi sao?
Trác Viễn Hàng kinh hỉ nói.
- Đúng vậy.
Thấy Mục Vân gật đầu, Trác Viễn Hàng hưng phấn nói:
- Thái Tử điện hạ, ngài mau trở lại bí giới, có tộc trưởng ở đây, không quá trăm năm, ngài có thể trở lại đỉnh phong, đến lúc đó, triệu tập toàn bộ thần giới Huyền Thiên Sĩ, các huynh đệ cùng ngài, vì người nhà, vì Mục tộc, báo thù tuyết hận.
- À...
Nghe được lời này, Mục Vân xấu hổ gãi gãi đầu.
- Làm sao vậy?
- Khụ khụ, vốn dựa theo kế hoạch của phụ thân, ta thông qua Thông Thần Tháp của Tiên giới tiến vào Thần giới, sẽ có người Mục tộc tiếp đãi, tiếp dẫn ta về Mục Tộc, nhưng giao thủ cùng Huyết Kiêu, xảy ra một chút chênh lệch, cho nên hiện tại. Không tìm được phụ thân...
- Huyết Kiêu?
Nghe đến cái tên này, Trác Viễn Hàng phẫn nộ nói:
- Tên này, dã tâm lang sói, năm đó toàn bộ thần giới, nơi nào cũng không phải là truyền thuyết của Thái Tử điện hạ ngài, không ai có thể tranh phong với ngài, sau trận chiến giữa Huyết Kiêu và ngài, trở thành bằng hữu, tiểu tử này thực ra là dã tâm lang sói, cố ý tiếp cận ngài, liên hợp cửu tộc là những gì hắn đã lên kế hoạch.
- Đúng vậy... Dã tâm lang sói...
Mục Vân liếm liếm miệng, cười lạnh nói:
- Người như vậy, đúng là đáng chết...
- Không nghĩ tới lại tìm được ngài, Thái Tử điện hạ, ngài không sao đâu chứ?
- Không sao đâu, chỉ là một phân thân của hắn, cũng không phải chân thân, bất quá nếu hắn biết ta chưa chết, cho nên một khi tin tức của ta xuất hiện ở thần giới, hắn nhất định sẽ giết ta.
- Cũng là bởi vậy, ta cũng không có sốt ruột tìm phụ thân ở nơi nào.
- Ừm.
Trác Viễn Hàng gật đầu nói:
- Điện hạ ngài sống thêm một đời nữa, cũng mạnh gấp trăm ngàn lần Huyết Kiêu của hắn, hắn ở trước mặt ngài chính là cái rắm.
- Nếu tộc trưởng biết ngài còn sống, khẳng định sẽ tìm ngài, ngược lại không nóng nảy!
- Ừm.
Hai người hiện tại mở rộng lòng mình, ngồi xuống nói chuyện phiếm một phen.
Trác Viễn Hàng đơn giản là tán thưởng Mục Vân, khen ngợi chỗ lợi hại kiếp trước của Mục Vân.
Ngược lại Mục Vân, nghe có vẻ rất thú vị, tiện thể thử xem có thể gợi lên ký ức kiếp trước của mình hay không.
- Đúng rồi, điện hạ, ngài bị đệ tử phong hào bức xuống?
Trác Viễn Hàng thở dài nói:
- Đáng tiếc bây giờ ta bị vây khốn, không cách nào báo thù cho Thái Tử điện hạ.
- Cái này có gì khó, ta giúp ngươi cởi bỏ là được.
Mục Vân hiện tại đứng dậy, Hư Linh kiếm ở trong tay, thiên hỏa dẫn động.
Hỏa kiếm tư tư tư tư, lúc này chém vào trên xích sắt kia.
Nhưng căn bản không có hiệu quả.
- Điện hạ đừng bận rộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận