Vô Thượng Thần Đế

Chương 2885: Không muốn chết còn tới trêu chọc ta

Tứ thức kiếm thức, huyễn hóa ra một bộ kiếm chiêu, một đạo kiếm khí, ngưng kết thành nửa vầng trăng, mang theo màu máu, làm cho người ta có một loại cảm giác gặp quỷ giữa ban ngày.
Phanh...
Trong nháy mắt, kiếm rơi xuống, đầu người rơi xuống đất.
Đầu Phong Hồn, lúc này rơi xuống đất.
Kiếm của hắn, thậm chí còn chưa giết về phía Mục Vân.
Nhưng hắn đã chết.
Kiếm nhanh đến cực hạn, uy lực khủng bố đến khó tin.
Mục Vân thở ra một hơi, nhìn mấy người còn lại.
- Chạy đi!
Trong nháy mắt, trong viện chỉ còn lại hai thi thể.
- Phiền toái.
Mục Vân nói thầm một tiếng, rời khỏi đình viện.
Chém giết Phong Linh Tiêu cùng Phong Hồn, cũng không thể mang đến cho Mục Vân một tia vui sướng.
Huyết Nguyệt kiếm quyết, uy lực mạnh mẽ, hai người này căn bản không đủ nhìn.
Cảnh giới Thần trung kỳ của bản thân hắn mạnh hơn võ giả trung kỳ tầm thường, lại phối hợp với kiếm quen thuộc nhất của hắn, lực sát thương, không thể nói là không kinh người.
- Không có ý nghĩa...
Rời khỏi đình viện, Mục Vân tìm một chỗ ở.
Hiện tại, trong lòng hắn đắm chìm trong Huyết Bán Nguyệt Trảm vừa rồi mình thi triển.
Một chiêu này, uy lực quả thật bá đạo.
Hơn nữa quan trọng nhất là, hắn hiện tại chẳng qua nắm giữ một tia da lông, cũng không có đạt tới trình độ tinh thâm.
Nếu triệt để thuần thục, chỉ sợ Chân Thần đỉnh phong, cũng chưa chắc chịu được uy lực một kiếm của hắn.
Sau khi ở lại, trong lòng Mục Vân vô cùng bình tĩnh.
Kiếm pháp, cả đời này của hắn tu luyện tương đối nhiều, hiểu được đạo lý trong đó.
Mà hiện tại, trong Hồn Hải ngưng tụ ra kiếm hồn, uy lực kiếm hồn trung cấp, quả thực không thấp.
Ngày sau ngưng hồn hóa phách, tích lũy ra kiếm phách, vậy uy lực bực nào?
Cuối cùng đến kiếm thể, nhân kiếm hợp nhất, ngưng tụ ra kiếm thể mạnh nhất, thân thể mạnh nhất, kiếm thể vừa ra, cả người sẽ hóa thành một thanh kiếm.
Chỉ có thể nói, sẽ rất khủng bố.
- Sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đỉnh cấp, thần cấp, năm đại cấp bậc của kiếm hồn, mỗi một bước đều có phân chia rất rõ ràng, bây giờ ta xem như kiếm hồn trung cấp, dẫn động kiếm hồn, có thể phát huy ra kiếm uy mạnh gấp ba lần so với ngày thường.
- Nếu đạt tới kiếm hồn cao cấp, vậy có thể đề cao tới cấp độ gấp năm lần, cho dù Địa Thần trung kỳ, đối mặt với Địa Thần viên mãn, cũng không e ngại.
- Đây chính là chỗ cường đại của kiếm khách.
Trong lòng Mục Vân sáng ngời, trường kiếm trong tay vẽ ra, một đạo kiếm khí bắn ra.
- Vào đây.
Ngoài cửa, một đạo thân ảnh lộ ra chân hình.
Đó là nam tử hơi béo.
- Mục đại ca.
Mập mạp kia nhìn thấy Mục Vân phát hiện ra mình, nhất thời đi ra.
- Ngươi là... Doãn An.
- Là ta, Mục đại ca.
Trên mặt mập mạp kia cười ra nếp gấp, nhìn Mục Vân nói:
- Mục đại ca, ta biết ngài giết hai người Phong Hồn và Phong Linh Tiêu, cho nên liền tới tìm ngài.
Doãn An này, chính là đệ tử nội tông của Ảnh Minh.
Nói cho cùng, tên này, tiến vào nội tông, cũng là kỳ tích.
Thiên tư cực kém, ở ngoại tông mười năm, mới đột phá tới Địa Thần cảnh.
Hiện giờ, đám người Đường Đạt, Đới An, Doãn Diệp, sau này tiến vào nội tông, đều đã vượt qua hắn.
Bởi vậy gã mập mạp này, luôn thân cận với Doãn Diệp, nói cái gì năm trăm năm trước là người một nhà.
Dần dần, Mục Vân cũng quen biết.
- Làm sao vậy?
- Mục đại ca, ta tới nói cho ngài một tiếng, hiện tại mau đi thôi.
- Mau đi? Tại sao?
- Ta nghe nói Phong Vân hội bên kia, đệ tử thủ lĩnh nội tông Vân Tiêu sắp tới.
- Vân Tiêu?
Mục Vân ngẩn ra.
Danh tiếng về người này, hắn cũng nghe nói qua.
Dù sao, Mục Vân tiến vào nội tông đã nửa năm, ở trong Ảnh Minh, cũng tham gia không ít hoạt động, cũng có vài lần ra ngoài, hiểu về Kiếm Thần tông, không còn là một mảnh trống rỗng.
Người này có cảnh giới Địa Thần đại viên mãn, có thể nói xếp thứ ba. trong Phong Vân Hội,
Lúc trước Phong Hành Thiên cùng Vân Quý hai người chưa từng đến Thiên Thần, trở thành đệ tử phong hào, Vân Tiêu có thể nói là cánh tay phải của hai người này.
Trợ giúp hai người, quản lý Phong Vân hội, ra lực rất lớn.
Người này cũng là nhân vật phong vân của Phong Vân hội.
- Vân Tiêu này, cực kỳ bao che khuyết điểm, biết ngươi giết hai người Phong Hồn cùng Phong Linh Tiêu, nhất định sẽ đối phó ngươi!
Doãn An kích động nói:
- Ngươi hiện tại rời đi, bọn họ tìm không thấy ngươi, chờ ngày sau chúng ta hội hợp cùng Thư Khang sư huynh bọn họ, cũng không sao.
- Không cần.
Mục Vân hiện tại phất phất tay, nói:
- Cần gì phải trốn bọn họ?
- Mục đại ca, chẳng lẽ ngài... Có cách nào để đối phó với họ không?
- Đánh.
- Đánh?
Doãn An nhất thời nóng nảy.
- Ngài chỉ là Địa Thần trung kỳ, giết Phong Hồn, đều làm cho người trong cổ thành này sợ ngây người, nhưng Vân Tiêu kia, chính là địa thần đại viên mãn.
- Vậy thì sao?
Vậy thì sao?
Doãn An thật sự nóng nảy.
Đó chính là Vân Tiêu.
- Doãn An à.
Mục Vân nhìn bộ dáng sốt ruột của Doãn An, nói:
- Chúng ta tu võ, là vì cái gì?
Để làm gì?
Doãn An thốt lên:
- Vì trở nên mạnh mẽ.
- Đúng, vì trở nên mạnh mẽ, không bị người khi dễ nữa, thế nhưng, con đường tu võ, há lại dễ đi như vậy? Vì vậy, nhiều lần, cần phải chấp nhận rủi ro, gặp nguy hiểm, chúng ta cần phải đối đầu trực tiếp, không né tránh.
- Đương nhiên, trước khi chính diện ngạnh kháng, chúng ta có thể chết, nhưng tu võ chính là như thế, tràn ngập nguy hiểm, còn có kỳ ngộ, không thành long, liền thành trùng, nếu làm trùng, vậy chỉ sợ cả đời cũng không cách nào thành long, như vậy, chi bằng chết.
- Tục ngữ tuy nói chết tốt không bằng sống dai, nhưng sống dai, bị người ta khi dễ, không dám nói, vậy sống, còn có ý nghĩa gì? Chi bằng chết.
Mục Vân nói một đoạn, Doãn An dường như hiểu lại dường như không hiểu, gật gật đầu.
Thật ra Mục Vân cũng nhìn ra được.
Thiên phú của Doãn An cũng không phải rất kém cỏi, chỉ là người này, quá mức nhát gan sợ chết.
Cho nên vừa vào nội tông, Doãn An cho dù gia nhập Ảnh Minh, vẫn nhờ quan hệ, cầu gia gia cáo nãi nãi.
Nhưng sau khi tiến vào nội tông Ảnh Minh, Doãn An vẫn bị người khi dễ, bị người trong Ảnh Minh khi dễ, ngược lại đệ tử bên ngoài Ảnh Minh, quả thật không dám khi dễ hắn.
Nhưng cách sống như vậy, đúng là rất nghẹn khuất.
Mục Vân chỉ hy vọng, hắn có thể dũng cảm hơn một chút.
- Đa tạ Mục đại ca dạy dỗ.
Doãn An chắp tay nói:
- Đã như vậy, hiện tại ta đi liên hệ với đệ tử Ảnh Minh ở đây, người của Phong Vân Hội bọn họ dám làm bậy, chúng ta cùng bọn họ liều mạng.
- Ừm.
Mục Vân gật gật đầu, không nói nhiều.
Thấy Doãn An rời đi, Mục Vân ngồi xuống, thở ra một hơi.
Trong lòng hắn thật sự không vội vàng rời đi.
Nguyên nhân quan trọng nhất là, hắn muốn nhìn, cái gọi Địa Thần đại viên mãn, rốt cuộc lợi hại bao nhiêu.
Hắn bức thiết muốn trải nghiệm thực lực của mình một chút, đến tột cùng mạnh cỡ nào.
Thời gian không nhiều lắm, Mục Vân lấy ra thần tinh, bắt đầu tu luyện.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Mục Vân tỉnh lại, nghe được từng đợt tiếng bước chân truyền đến bên này.
- Nhanh như vậy đã tới rồi?
Trong lòng Mục Vân, sinh ra một cỗ chiến ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận