Vô Thượng Thần Đế

Chương 289: Lục Khuê (1)

Phù phù một tiếng, Mục Vân không có tiếng động gì, ôm thi thể Tiêu Doãn Nhi, đột nhiên quỳ xuống.
Cái quỳ này, hắn quỳ với Tru Tiên Đồ, một thiên địa kỳ vật!
Một lát, Tru Tiên Đồ cũng không động tĩnh gì.
Trong mắt Mục Vân lần đầu tiên xuất hiện biểu lộ bất đắc dĩ, bất lực, vô thần.
Đinh...
Nhưng ngay vào giờ phút này, một tiếng đinh vang lên, thân thể Tiêu Doãn Nhi đang đóng băng lại hoàn toàn biến mất tại Mục Vân trong ngực.
- Cám ơn ngươi!
Sau một khắc, trong mắt Mục Vân lộ ra một tia vui mừng.
Cho tới nay, hắn đều cho rằng Tru Tiên Đồ cũng không phải tử vật, mà là có ý thức tự chủ, chỉ là, cho tới bây giờ ý thức của Tru Tiên Đồ vẫn khinh thường giao lưu với hắn mà thôi.
Hôm nay, hắn tràn ngập hi vọng, kết quả, tuyệt không làm cho hắn thất vọng.
Giờ phút này, hắn có thể nhìn thấy, trong não hải, trong không gian thần bí của Tru Tiên Đồ, Thân thể Tiêu Doãn Nhi đang nhẹ nhàng trôi nổi, một điểm sáng màu xanh lục nhu hòa không ngừng hội tụ, trói buộc mỗi một nơi trên thân thể nàng.
- Đa tạ!
Nhìn những điểm sáng kia, Mục Vân chắp tay, trên mặt lộ ra một thần sắc như trút được gánh nặng.
- Mục Vân, ngươi hại nữ nhi của ta, hiện tại ngay cả thi thể của nàng cũng không nguyện ý lưu cho ta, ngươi thật là ác độc!
Niệm Linh Căng đứng dậy, đột nhiên ngoan lệ nói:
- Mục Vân, hôm nay, không cần người của tam đại gia tộc giết ngươi, Niệm Linh Căng ta và Tiêu gia cũng sẽ không bỏ qua ngươi.
Vụt...
Chỉ là, Niệm Linh Căng còn chưa nói hết câu, Mục Vân ra một kiếm, trường kiếm đặt lên cổ Niệm Linh Căng.
- Nói! Nói tiếp!
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Ta và Tiêu gia ngươi đính ước, mang về Tiêu Khánh Dư, ngươi sẽ trợ giúp Mục gia ta, thế nhưng các ngươi thì sao? Bội bạc, ngươi làm cái gì?
- Phi, khi ta không đáp ứng ngươi, ngươi cũng sẽ mang Dư nhi về, ngươi không phải chỉ là bởi vì một mình Dư nhi!
- Tốt, vậy ngươi có thể không đáp ứng, thế nhưng ngươi đã đáp ứng, nhưng không làm ra bất luận trợ giúp gì dù cho một chút, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.
Mục Vân lạnh lùng nói:
- Tiêu Doãn Nhi không muốn vi phạm lời hứa của Tiêu gia ngươi, nàng xuất thủ giúp ta, vì ta mà chết, điểm này, là ta thiếu Tiêu Doãn Nhi, không có liên quan gì với ngươi, với Tiêu gia!
- Vì sao không quan hệ, Doãn Nhi là nữ nhi của ta!
Niệm Linh Căng quát:
- Nữ nhi của ta, vì ngươi mà chết, chẳng lẽ ngươi không đáng chết sao?
- Ha ha...
Nghe được lời này của Niệm Linh Căng, Mục Vân ha ha cười nói:
- Buồn cười, ngược lại là buồn cười, Tiêu Doãn Nhi vì ta mà chết, là trách nhiệm của ta, thế nhưng ngươi làm nương, không đi tìm hung thủ giết người, ngược lại một mực kêu gào với ta, thế nào? Cổ gia, Tiêu gia các ngươi không thể trêu vào? Tam đại gia tộc, Tiêu gia các ngươi e ngại? Vậy Cổ Thiên Gia giết Tiêu Doãn Nhi, Tiêu gia các ngươi có một ai dám vấn trách Cổ gia không?
- Ngươi không cần kích ta, cho dù Mục gia hủy diệt thì cũng không có quan hệ gì với Tiêu gia!
- Ngu ngốc!
- Ngươi mắng ta?
- Mắng ngươi thì như thế nào?
Mục Vân đùa cợt nói:
- Lần này, tam đại gia tộc liên thủ đối phó là Mục gia cường đại nhất, xuống một lần sẽ đến lượt Tiêu gia yếu nhất, nhổ tận gốc, Tiêu gia ngươi và Mục gia ta là thông gia, là vì sao? Môi hở răng lạnh, đạo lý này ngươi không rõ sao? Khó trách Tiêu gia ngươi liên tục đi xuống dốc.
- Còn nữa, ngươi cũng nhìn thấy, bây giờ tam đại gia tộc có thể nhịn Mục gia ta như thế nào? Tràng diện chỉ là thế cân bằng, thế nhưng đằng sau tam đại gia tộc, tất có thế lực chèo chống, đến khi thế lực đó xuất hiện sẽ thay thế Mục gia, ngươi cho rằng, chỉ thay thế Mục gia sao?
Mục Vân như bắn liên thanh vừa dứt lời, nhìn Niệm Linh Căng trợn mắt hốc mồm.
- Cuối cùng, ta nói những lời này cũng không phải muốn khích tướng ngươi, binh sĩ Mục gia ta không có một ai sợ chết, cho dù bị hủy diệt cũng muốn đối thủ lưu bảy phần huyết, Mục gia ta, không cần gia tộc nhu nhược như Tiêu gia ngươi trợ giúp, ta sẽ không thiếu nhân tình của Tiêu gia ngươi!
- Tiêu Doãn Nhi, ta sẽ trả nàng lại cho ngươi, đây là Mục Vân ta hứa hẹn, một ngày nào đó, ta sẽ trả cho các ngươi!
Trong Tru Tiên Đồ, thân thể Tiêu Doãn Nhi không nhúc nhích, như là người tuyết ngủ say trong băng sơn, sáng khiết, mỹ lệ không gì sánh được.
Mục Vân thu hồi trường kiếm, phi thân lên, chỉ để lại Niệm Linh Căng một mặt mê mang.
Không trợ giúp Mục gia, có phải là nàng đã quyết định sai lầm sao?
Mục Vân phi thân lên, đi tới bên cạnh Mục Ly.
- Ly thúc, giao người này cho ta đi!
- Thiếu chủ!
- Không sao.
Mỉm cười, Mục Vân ném đi một nụ cười yên tâm.
Xác thực, sau khi nuốt đan, hắn có khả năng kéo dài thời gian cũng không dài, thế nhưng đầy đủ.
Mà về phần sau khi nuốt đan, hắn đến cùng sẽ như thế nào, lại có quan hệ gì chứ!
Người sống một đời, sống tiêu dao khoái hoạt, chỉ cầu khoái ý ân cừu, so với việc hắn uất ức sống cả một đời, không bằng tới một lần oanh liệt, thấy chết không sờn!
- Thiếu chủ, ngươi không thể chết, chủ nhân còn đang chờ ngài!
Nhìn thấy Mục Vân liên tiếp kiên quyết, Mục Ly đột nhiên mở miệng nói:
- Nàng, vẫn luôn đang đợi ngài, đợi nhi tử của nàng đi đón nàng, chờ ngày một nhà đoàn viên!
- Cái gì?
Nghe được lời này, Mục Vân lảo đảo một cái, kém chút té ngã trên đất.
Trọng sinh tái thế, có thêm một cha, hắn không nói, hiện tại lại xuất hiện một nương!
Mà người này, Mục Vân không chút nghi ngờ là ai!
Thế nhưng mẹ hắn không phải đã bệnh chết lúc hắn còn rất nhỏ sao?
Tình huống như thế nào?
Trong lúc nhất thời, Mục Vân ngốc giữa không trung.
- Chờ một chút! Chờ một chút Ly thúc!
Đầu óc Mục Vân có chút mơ hồ.
- Ngài nói... nương của ta, bà, còn sống?
- Chủ nhân vẫn luôn không chết, đây cũng là nguyên nhân ta vẫn đợi tại Mục gia, ta muốn nhìn thiếu chủ từng bước trưởng thành, nếu như thiếu chủ tầm thường vô năng, chuyện này, cả đời lão hủ cũng sẽ không nói, thế nhưng nếu thiếu chủ là hùng tài đại lược, chuyện này, ta sẽ nói cho thiếu chủ.
- ...
Mục Ly nói lời này rất rõ ràng, mười chín năm qua, Mục Vân vẫn luôn giống như một đứa ngu dại, cho nên Mục Ly cũng không định nói cho Mục Vân những chuyện này.
Chỉ là nhìn Mục Thanh Vũ phía trên, Mục Vân đột nhiên cảm thấy cái mũi có phần mỏi nhừ.
Nam nhân, một người mang một gia tộc, bản thân đã là không đơn giản, thế nhưng không ngờ, còn có một đoạn tình cảm như vậy.
- Ta biết, ngài yên tâm, Ly thúc, ta sẽ không chết!
Mục Vân bật cười lớn, đáp:
- Một ngày nào đó, ta sẽ tìm được mẫu thân, để một nhà ta đoàn tụ, chỉ là hiện tại, cũng không phải lúc nói những này.
- Như thế rất tốt!
Mục Ly nhẹ gật đầu, quay người muốn rời khỏi.
Hưu...
Nhưng ngay vào giờ phút này, một tiếng xé gió đột nhiên vang lên, chỉ thấy trong thú triều linh thú này, một râu đỏ màu đỏ sậm, như là một đạo thiểm điện hồng sắc, vọt thẳng tới.
Thổi phù một tiếng vang lên.
Râu đỏ màu đỏ trực tiếp xuyên thủng ngực Mục Ly, tiên huyết phun ra, râu đỏ màu đỏ thối lui, chỉ lưu lại một huyết động ở ngực Mục Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận