Vô Thượng Thần Đế

Chương 290: Lục Khuê (2)

- Ly thúc...
Một màn này xảy ra quá nhanh, Mục Vân căn bản không có chút phát giác.
Trong nháy mắt râu đỏ màu đỏ thối lui, thú triều phương xa lần nữa trở nên sôi trào mãnh liệt lên.
Từng bóng dáng cao trăm mét, hoạt động đến phía trước nhất của thú triều, mà trên người mấy linh thú cao giai cao trăm mét đều có một võ giả thân mang lục bào đang cưỡi.
- Lục Ảnh huyết tông!
Lục Ảnh huyết tông, hiện tại, nhân vật chính chân chính, rốt cục đăng tràng sao!
Nhìn lần lượt từng bóng người, Mục Vân nheo hai mắt lại, trong lòng của hắn đã sớm biết, hôm nay, Mục gia có thể khó mà bảo toàn, thế nhưng vào giờ khắc chân chính này, trong lòng hắn vẫn khó tránh khỏi có tổn thương buồn.
- Lục Khuê phó tông chủ, bây giờ ngươi mới đến, thành ý hợp tác như vậy làm cho tam đại gia tộc chúng ta làm sao tin ngươi!
Tộc trưởng duy nhất sống sót trong tam đại gia tộc - Lâm Chấn Thiên, nhịn không được quát.
Oanh...
Đột nhiên, mặt đất run động một hồi, rất nhiều thân thể linh thú cửu giai, thập giai dần dần dời đi.
Trong đám linh thú đó, một bóng dáng cao khoảng trăm trượng, dần đi dần chậm, di động đến phía trước.
Đó là một thiên linh thú mọc ra hai đầu, toàn thân trên dưới, làn da màu đỏ ngòm, như bị liệt hỏa thiêu đốt, bốn con mắt, thiêu đốt lên quang mang hỏa hồng sắc khiến người ta sợ hãi.
Thiên linh thú ngũ giai - Song Đầu Xích Luyện Giao!
Thiên linh thú ngũ giai đã là tương đương với cường giả cảnh giới Thông Thần ngũ trọng, thậm chí lục trọng, cường giả có thể điều khiển thiên linh thú như thế sẽ là ai!
- Phó tông chủ Lục Ảnh huyết tông!
Mục Vân nhịn không được lần nữa nheo cặp mắt lại.
- Ha ha... Lâm Chấn Thiên, là chính các ngươi bất tranh khí, thế mà bị một tiểu tử cảnh giới huyệt phong trì đánh bại, có liên can gì đến ta?
Một bóng người khôi ngô xếp bằng ở đỉnh đầu Song Đầu Xích Luyện Giao đứng lên, thân cao trọn vẹn gần hai mét, nhìn phía dưới.
- Lục Ảnh huyết tông ta giúp ngươi nên thú triều, dẫn động Mục gia dốc toàn bộ lực lượng, để các ngươi có cơ hội diệt chủ lực Mục gia, thậm chí triệt để diệt đại bản doanh Mục gia, như thế vẫn chưa đủ sao? Ngươi cũng đã biết, Lục Ảnh huyết tông ta vì dẫn động thú triều lần này đã hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực.
Lục Khuê hừ hừ cái mũi, không thèm để ý nói.
- Nói nhảm nhiều như vậy, hiện tại có thể động thủ chưa?
- Đừng có gấp, ba vị lão gia tử đều là cường giả cảnh giới Thông Thần cảnh lục trọng, chẳng lẽ nay cả một Mục Thanh Vũ cũng không đối phó được sao?
Lục Khuê trêu tức nhìn một bên khác.
Ở nơi đó, Mục Thanh Vũ một mình độc chiến ba người, toàn thân trên dưới, khí thế dâng cao, không ngờ lại không rơi xuống hạ phong chút nào.
- Ngươi...
Nhìn thấy Lục Khuê không có chút dấu hiệu nào là định xuất thủ, trên mặt Lâm Chấn Thiên lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Giờ phút này, Mục Vân nhìn chằm chằm về phía hắn, hiện tại, Mục Vân cũng không phải Mục Vân vừa rồi, tiểu tử này không biết nuốt nhiều như vậy đan dược, vì sao còn không tạc thể mà chết, ngược lại thực lực bạo tạc tăng trưởng!
- Nhưng mà... Tiểu tử này nuốt nhiều đan dược như vậy, không bạo thể, hiện tại thân thể, ngược lại là cường hoành lợi hại, ta ngược lại là muốn nhìn một chút, bị Tiểu Xích của ta nuốt, có thể khiến cho thực lực Tiểu Xích của ta đạt được tăng lên biên độ lớn, tiếp tục tiến hóa hay không.
Nhìn Mục Vân, Lục Khuê dò xét nói.
- Ngươi có thể thử một lần!
Giờ phút này, nhìn Lục Khuê trên đỉnh đầu Song Đầu Xích Luyện Giao, Mục Vân chỉ cảm thấy ngực thiêu đốt lên một mồi lửa.
Lục Khuê này mới là hắc thủ cuối cùng phía sau màn, khiến cho cửu ban của hắn, hiện tại chỉ còn lại hơn tám mươi người, khiến cho gia tộc của hắn, hiện tại đứng trước tuyệt cảnh.
- Hắc hắc, ta rất thích người quật cường như ngươi, Tiểu Xích!
Lục Khuê vỗ đầu Song Đầu Xích Luyện Giao dưới hông, nha một tiếng.
Tê tê...
Lưỡi rắn hỏa hồng lộ ra, hai cái đầu của Song Đầu Xích Luyện Giao ầm vang vọt về phía Mục Vân.
- Ta sẽ trảm tiểu xà của ngươi, xem ngươi còn phách lối tùy tiện như thế nào nữa!
Sắc mặt Mục Vân trắng nhợt, một ngụm tinh huyết nôn lên trên Thiên Gia Cổ Kiếm, tinh huyết kia nháy mắt dung nhập vào trong cổ kiếm, một luồng sát phạt chi khí đột nhiên sinh ra.
Đây mới là Thiên Gia Cổ Kiếm!
Mục Vân khẽ quát một tiếng, bóng người giống như thiểm điện, vọt thẳng ra.
Hôm nay, cho dù là chết, hắn cũng muốn kéo lên đệm lưng, đã kéo mấy người thì hắn cũng không quan tâm kéo thêm mấy người.
- Vô Ảnh Chi Kiếm Trảm!
Một tiếng quát vang lên, bóng người Mục Vân nháy mắt hóa ra mấy phân thân, giữa không trung, vừa đi vừa về chớp động, giờ phút này, toàn bộ dưới bầu trời đêm, hình như khắp nơi đều có bóng người Mục Vân, đã phân không ra đến cùng cái nào là hắn!
- Đây là võ kỹ gì?
Nhìn Mục Vân quỷ dị như vậy, mọi người sững sờ tại chỗ.
Võ kỹ như vậy, bọn hắn chưa từng nghe thấy, càng chưa từng thấy qua.
Vụt vụt vụt...
Nhưng nhìn thấy đám người kinh ngạc, kiếm tiếng vang lên, hai cái đầu của Song Đầu Xích Luyện Giao kia, trên dưới liên tục bị chém, không ngờ trong nháy mắt này lại xuất hiện hơn mười vết thương kinh khủng.
Mỗi một vết thương, tiên huyết đều liên tục chảy ra, thậm chí có thể nhìn thấy kia huyết hồng thịt tươi.
Vết thương kinh khủng, để người ta nhịn không được nôn mửa.
- Tiểu Xích!
Nhìn thấy Song Đầu Xích Luyện Giao rụt cổ, nhìn ánh mắt của Mục Vân tràn ngập kiêng kị và ủy khuất, trong mắt Lục Khuê nổi lên lửa giận.
- Hừ, hoàng khẩu tiểu nhi làm tổn thương tọa kỵ của ta, muốn chết!
Trong mắt Lục Khuê, hiện ra sắc mặt giận dữ.
Hắn ngược lại là xem thường Mục Vân!
- Bằng ngươi, cũng dám tổn thương con ta!
Nhưng ngay vào giờ phút này, một tiếng quát đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, quanh người Mục Thanh Vũ bỗng nhiên sáng lên bạch quang, xuất hiện trước người Mục Vân.
- Lão cha, giải quyết rồi sao?
- Mấy lão quỷ này mà muốn ta liều mạng, nơi nào đủ tư cách!
Mục Vân nhìn thoáng qua phía sau, lại phát hiện, giờ phút này ba người Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ, Thái Hoàng Dục thở hồng hộc, nhìn Mục Thanh Vũ, một mặt kiêng kị.
- Phế vật!
Nhìn thấy Mục Thanh Vũ đến đây, trong mắt Lục Khuê hiện lên một vòng lục quang.
Mà sau lưng Mục Thanh Vũ, Mục Vân trong lúc lơ đãng tiến lên một bước, nhìn Lục Khuê, trong mắt phủ đầy hàn ý.
Mục Vân phát hiện, chỗ y phục phía sau Mục Thanh Vũ hiện lên một vòng đỏ tươi, đang dần lan tràn.
Ma cha quỷ lão trước mắt, xem ra đều là một đức hạnh với mình, không đến cuối cùng, tuyệt không nhận thua.
- Lão cha ma quỷ, nhất định phải gượng chống lấy sao?
- Ngậm miệng!
Mục Thanh Vũ đột nhiên quay người, nhìn Mục Vân, chân thành nói:
- Vân nhi, phụ thân có lỗi với ngươi, trận chiến ngày hôm nay, ta có thể chết, ngươi không thể chết!
- Tên của ngươi, lấy từ họ của phụ thân và mẫu thân ngươi, mẫu thân ngươi họ Vân, tên là Vân Tâm Dao, chính là muội muội của đại tộc trưởng Vân gia Thiên Vận đại lục, một ngày nào đó, phụ thân hi vọng ngươi có thể tìm được mẫu thân ngươi, nói cho nàng, phụ thân... Chưa từng quên nàng, chưa từng vứt bỏ qua nàng.
- Chỉ tiếc, Mục Thanh Vũ ta tự nhận thiên phú ngạo nhân, cũng chỉ tại trong nội bộ Nam Vân Đế Quốc thôi, thật ra, cũng là một phế vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận