Vô Thượng Thần Đế

Chương 2926: Thái Cực Hồn Thạch

Thư Diệp mở miệng nói:
- Ngươi nhìn những vết đao vết kiếm kia, hẳn là có người đã tới nơi này, cẩn thận dò xét, không phát hiện ra vấn đề gì, cuối cùng rời đi.
- Cái này cũng đúng.
Thư Khang nhìn về phía Mục Vân, nói:
- Mục sư đệ, không bằng chúng ta trực tiếp tìm lối ra đi, ở trong mộ một năm, lâu đài cổ này cũng không có gì, ta nghĩ nên rời đi.
- Dù sao, thí luyện chỉ còn lại có một năm cuối cùng, dị không gian đại lục có chút mênh mông, những nơi khác, chúng ta chưa chắc thể có phát hiện.
- Cũng tốt.
Mục Vân gật gật đầu, đi xuống gò đất, xoay người nhìn lại, vẻ mặt Mục Vân lại có chút cổ quái.
- Chờ một chút.
Nhìn phía sau, Mục Vân dừng thân lại.
- Nơi này, có lẽ cũng không phải không có gì.
- Ừ?
Mục Vân dứt lời, trực tiếp phi thân lên, vòng quanh sườn đất, không ngừng điều chỉnh khoảng cách, vị trí, tựa hồ cẩn thận dò xét đủ loại người xung quanh.
- Ta hiểu rồi.
Mục Vân giờ phút này đột nhiên vui vẻ, nhìn mọi người, nói:
- Mọi người nghe ta chỉ huy, nơi này, có lẽ có vui ngoài ý muốn.
- Đều nghe Mục Vân.
Thư Khang cùng Thư Diệp lập tức phụ họa.
- Ngươi, đứng ở phương hướng ba mươi độ đông nam, vị trí năm trăm thước.
- Ngươi, đứng ở phương hướng tây bắc hai mươi độ, vị trí ba trăm thước.
- Ngươi, còn có ngươi, đứng ở vị trí ba mươi lăm mét tây nam, ba trăm năm mươi thước.
......
Nhất thời, Mục Vân bắt đầu chỉ huy từng người một.
Không bao lâu sau, thân ảnh chúng đệ tử phân biệt tản ra.
Mục Vân thân hình, cuối cùng leo lên gò đất.
- Mỗi người một vị, đừng lộn xộn.
Mục Vân lần nữa dặn dò một tiếng, lập tức đứng vững ở trung ương, Hư Linh kiếm trong tay, giờ phút này lóe ra quang mang nhàn nhạt.
- Nhất Nguyên Thiên Đạo Kiếm.
Một kiếm, vung ra, kiếm khí đầy trời, giống như một đóa hoa đang chờ thả, kiếm khí tản ra bốn phía, phốc phốc xuy xuy, chiếu xạ đến vị trí của mỗi một vị đệ tử.
Trong nháy mắt, những kiếm khí kia chạm vào mặt đất, khúc xạ trở về, đường cũ trùng kích đến vị trí của Mục Vân.
Phanh...
Một tiếng rầm rầm vang lên, âm thanh bùm bùm, chấn động màng nhĩ.
Những kiếm khí kia, giống như tăng lên mấy chục lần, uy lực gấp trăm lần, nhất thời quay trở lại, đánh về phía Mục Vân.
Chỉ là, uy lực của kiếm khí kia, cũng không phải bức Mục Vân, mà là thông qua Mục Vân truyền vào mặt đất.
Không có cách tiếp thu...
Không bao lâu, trên sườn đất xuất hiện từng vết nứt.
Vết nứt khuếch tán ra, quang mang vạn trượng, thông thẳng tới đỉnh đầu mọi người, quang mang rạng rỡ sinh huy, chiếu rọi ra.
Tạch tạch tạch...
Mặt đất tựa như tiếng chuông trống, âm thanh chấn động, tiếng nổ ầm ầm, từng đạo từng đạo, gõ vào mặt đất.
Tốc độ mặt đất nứt càng ngày càng nhanh.
Mục Vân quả quyết đứng vững, sắc mặt không thay đổi.
Đệ tử xung quanh, giờ phút này lui ra.
Chỉ thấy gò đất vỡ ra, từng đạo quang mang màu vàng nhạt giống như như xuyên qua vết nứt, chiếu xạ bốn phương.
Trong lúc ầm ầm, bùn đất bay tán loạn, mặt đất lộ ra chân dung.
Mục Vân nhìn mặt đất tản ra kim quang nhàn nhạt dưới chân, có chút kinh ngạc.
Cái gì đây?
Sườn đất vỡ ra, mặt đất vỡ vụn, từng khối đá màu vàng nhạt vuông vắn, xuất hiện trong mắt Mục Vân.
Khối đá màu vàng nhạt này, bốn phương bốn hướng, dài chừng trăm thước, kim quang nhàn nhạt, vô cùng hùng vĩ.
Nhìn kỹ, không giống như đá, mà giống như ngọc...
Ngọc thạch màu vàng nhạt.
Mấy người Thư Khang, Thư Diệp cũng tới gần, nhìn ngọc thạch trên mặt đất, mấy người đều lộ ra lòng hiếu kỳ nồng đậm, nhưng mỗi một người đều biết rốt cuộc là cái gì.
- Mục sư đệ, ngươi có thấy đây là cái gì không?
- Không biết.
Mục Vân lắc đầu.
Dưới sườn đất này cất giấu một món đồ vật như vậy?
- Trước mặc kệ, cất đi rồi nói sau.
Bàn tay Mục Vân vung lên, muốn thu hồi ngọc thạch màu vàng nhạt, nhưng dưới vung tay này lại phát hiện, ngọc thạch này quả thực nặng nề đến đáng sợ.
Hoàn toàn không giống tư thế có thể di chuyển được.
- Không thu lại được?
Đám người Thư Khang Thư Diệp thử nửa ngày, cũng căn bản không có biện pháp.
- Quên đi.
Thư Khang lắc đầu nói:
- Thần ngọc bận này, rốt cuộc có ích lợi gì, chúng ta còn chưa biết, không thu lại được, có lẽ cùng chúng ta vô duyên.
- Ừm.
Mấy người còn lại cũng gật gật đầu.
- Phải không? Thái Cực Thần Thạch!
- Chỉ là vào lúc này, trong đầu Mục Vân vang lên một tiếng kinh hô.
Mục Quy Phàm giờ phút này đột nhiên nói:
- Hảo tiểu tử, vận khí của ngươi thật sự tốt đến bạo thiên, đây lại là Thái Cực thần thạch.
- Thái Cực Thần Thạch? Cái gì vậy?
- Ha ha, Thái Cực thần thạch, chính là thiên thạch thiên ngoại biến thành, tràn ngập thiên địa linh khí, thần thức bận này, trong ngàn vạn khỏa thiên thạch, mới có thể trải qua không gian cùng thời gian mài giũa, thành tựu một viên, nhưng mà một viên này, giá trị có thể nói là vạn kim khó cầu.
Vạn kim khó cầu?
Vạn kim khó cầu từ trong miệng Mục Quy Phàm, đó là vạn kim thế nào?
- Nói với ngươi, thiên địa thần lực, mênh mông thần kỳ, cấu tạo thần lực, đến bây giờ, rất nhiều người đều tranh chấp không ngớt, nhưng ví dụ như Thái Cực thần thạch, chính là thuộc về thổ hành chí linh, tản mát ra khí tức, có thể tổ hợp thành thần lực.
- Thổ linh?
- Đúng vậy.
Hiểu được điểm này, Mục Vân khẽ gật đầu, nói:
- Có lẽ, cũng không phải không có biện pháp.
- Ừ?
Nhìn thấy Mục Vân đột nhiên lại mở miệng, mấy người đều sửng sốt.
- Ta thử đi.
Mục Vân vung bàn tay lên, giờ phút này, bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, bổ thiên thạch cùng bát phương thần thạch hắn từng lấy được, hóa thành thổ linh chi khí, vào giờ phút này lặng yên tràn ngập, bao vây Thái Cực thần thạch.
Thời gian từng chút từng giọt trôi qua, dần dần, thổ linh khí đem Thái Cực thần thạch bao trùm, đột nhiên, Thái Cực thần thạch lớn như vậy biến mất ở trước mặt mọi người.
Nhìn mấy người, Mục Vân đứng dậy, nói:
- Ngọc thạch này, ta còn chưa biết là tác dụng gì, bất quá sau khi trở về cẩn thận nghiên cứu, phát hiện cái gì, nhất định cùng mọi người chia sẻ.
- Không cần.
Thư Khang lắc đầu nói:
- Đây là ngươi phát hiện, cũng là ngươi thu, chúng ta lại không làm cái gì.
- Vậy làm sao được...
Chỉ là, Mục Vân còn chưa nói hết một câu, đột nhiên, Thái Cực Thần Thạch tiến vào Bích Lạc Hoàng Tuyền Đồ, giờ phút này đột nhiên biến mất không thấy.
Bị mầm non thế giới chi thụ, trực tiếp nuốt chửng.
Nuốt chửng.
Sắc mặt Mục Vân khó coi.
Ngay sau đó, không gian bên trong Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ lần thứ hai mở rộng, địa giới hỗn độn xung quanh mở rộng ra, từng tòa núi non tràn ngập ra.
Điều này...
Mục Vân giờ khắc này, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Thế giới chi thụ, trực tiếp đem Thái Cực thần thạch nuốt chửng, hóa thành thổ linh, tiến hóa thành từng tòa sơn nhạc.
Lần này, hắn muốn chia sẻ, cũng không được chia sẻ nữa.
- Chư vị mau xem.
Chỉ là giờ phút này, một gã đệ tử lại đột nhiên kinh hỉ nói.
- Trên mặt đất này có một thông đạo.
Chuyện của Thái Cực Thần Thạch nhất thời bị bỏ qua, mọi người nhìn về phía địa đạo kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận