Vô Thượng Thần Đế

Chương 2929: Không phải quá coi trọng mình

Vũ Thiên Cơ giờ phút này lại cười ha ha nói:
- Hai người các ngươi, không khỏi quá coi trọng mình.
- Mộ Hồng Đào, Lôi Bằng, ta đang làm cái gì, các ngươi trong lòng biết rõ, tông chủ đương nhiệm hãm hại lão tông chủ, lấy được vị trí của mình, càng là ngoài mặt đối địch cùng Thông Thiên cốc, kì thực âm thầm cấu kết với Cốc chủ Thông Thiên cốc.
- Cốc chủ Thông Thiên cốc Bá Thiên Tuyệt, cùng phu nhân Yên Nhất Miểu của lão tông chủ, cấu kết với nhau làm việc xấu.
- Ta bây giờ đã có chứng cớ chứng minh, lão tông chủ chính là bị tông chủ hiện tại hại chết, Yên Nhất Miểu cùng Bá Thiên Tuyệt cấu kết với nhau làm việc xấu, Trác Kiếm Nhất nói không chừng, chính là con riêng của hai người bọn họ.
- Cuồng vọng.
- Làm càn.
Mộ Hồng Đào cùng Lôi Bằng hai người, giờ phút này nhất thời quát.
- Ta cuồng vọng? Ta làm càn?
Vũ Thiên Cơ cười nhạo nói:
- Đừng tưởng rằng ta không biết, Thiên Phong Khiếu cùng Lạc Hà hai người, cũng biết việc này chứ? Chẳng qua bọn họ làm đệ tử phong hào của bọn họ, mới lười quản ai là tông chủ, còn nữa, Thông Thiên cốc cùng Kiếm Thần Tông liên hợp, nếu diệt Huyền Minh Điện cùng Cửu Tinh Các, đó là một chuyện tốt! Thống nhất Nam Trác Vực, bọn họ cũng muốn ở trong đó đạt được lợi ích chứ?
- Đáng thương cho lão tông chủ, đạo tiêu thân vẫn, bị tiểu nhân hại, Vũ Thiên Cơ ta biết việc này, tự nhiên sẽ bẩm báo lên.
- Bẩm báo? ngươi không có cơ hội.
Mộ Hồng Đào cùng Lôi Bằng hai người, giờ phút này quát khẽ, năm đạo thân ảnh, nhất thời vây quanh Vũ Thiên Cơ.
Năm người giờ khắc này đều đạt tới cảnh giới Thiên Thần sơ kỳ, đối mặt với Vũ Thiên Cơ, căn bản không sợ.
Nghe được mấy người đối thoại, Mục Vân xem như hiểu được.
Xem ra, bên trong Kiếm Thần tông, cũng không phải tất cả mọi người đều quên Trác Viễn Hàng.
Cửu đại thái thượng trưởng lão, đều là Thần Quân cảnh, chín vị đan thuật đại sư của đan viện trong tông môn, cũng là thực lực không tầm thường.
Trong những người này, một số người trung thành với tông chủ Trác Kiếm Nhất đương nhiệm, nhưng chỉ sợ cũng có một bộ phận người, ôm nghi hoặc đối với việc lão tông chủ Trác Viễn Hàng chết.
Xem ra, sau chuyến đi này trở về, ngược lại có thể làm rất nhiều chuẩn bị.
Năm người phía dưới, giờ phút này đã giao thủ.
Mục Vân ngồi xổm ở trên, nhìn náo nhiệt.
Đánh dấu...
Chỉ là giờ phút này, một đạo tích tắc vang lên, đột nhiên, trên tinh thạch, xuất hiện một giọt nước tanh hôi.
- Cái gì?
Nhìn giọt nước, Mục Vân nhíu mày.
Chỉ là sau một khắc, Mục Vân đột nhiên ngây ngẩn.
Hắn nhìn thấy mấy người Vũ Thiên Cơ giao thủ, đúng là quên mất, mình làm sao tới nơi này.
Thôn linh hồn thú.
Cơ hồ trong nháy mắt, thân ảnh Mục Vân bước ra từng bước.
Nhưng đã quá trễ.
Thôn linh hồn thú lúc này trực tiếp hơn mười xúc tu thiết giáp, ầm ầm hạ xuống.
- Kim Chung Thánh Môn.
Khẽ quát một tiếng, trong tay Mục Vân, một lệnh bài xuất hiện, trong lúc này hóa thành một đạo đại môn, ngăn cản phía sau.
Ầm...
Trong phút chốc, tinh thạch vỡ vụn, thân ảnh Mục Vân chật vật rơi xuống, cuối cùng rầm một tiếng, trực tiếp nện trên mặt đất.
Âm thanh bùm bùm vang lên, Thôn Linh Hồn Thú giờ phút này cũng theo sát mà xuống.
Trong nháy mắt này, mấy người Vũ Thiên Cơ, Mộ Hồng Đào, Lôi Bằng đều trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Mặt đất giờ phút này trực tiếp nứt ra, một đạo thân ảnh nện trên mặt đất, bộ dáng thoạt nhìn, thập phần cổ quái.
Mục Vân giờ phút này chậm rãi đứng dậy, nhe răng trợn mắt.
Cũng may Mạc Ảnh cho hắn Kim Chung Thánh Môn, quả nhiên có thể ngăn cản được một kích của Thiên Thần, nếu không, vừa rồi hắn tuyệt đối có chết không sống.
- Mục Vân!
Lôi Bằng nhìn thấy thân ảnh Mục Vân, kinh ngạc nói:
- Ngươi cư nhiên còn chưa chết.
- Lôi Bằng, tốt xấu gì ngươi cũng là lãnh tụ nội tông của Chiến minh, sao lại thấy người không biết nói chuyện như vậy?
Mục Vân thản nhiên nói:
- Ngươi hy vọng ta chết sao?
- Hừ, Tần Hàm cùng Nghiêm Khoan những tên này, ta liền biết, rắm có nhưng dùng không được.
Lôi Bằng hừ hừ, nhìn Mục Vân, tức giận không thôi.
Mà giờ phút này Mục Vân cũng không so đo.
- Các vị, trước đừng đánh.
Mục Vân cười nói:
- Ta chỉ không cẩn thận đi ngang qua, các ngươi muốn đánh, chờ ta đi rồi mới đánh.
- Đi? ngươi còn muốn đi?
Lôi Bằng hừ nói:
- Bọn họ không giết được ngươi, Lôi Bằng ta, tự mình động thủ.
- Ngươi muốn giết ta?
Mục Vân cười nhạt nói:
- Ta xem hay là quên đi, chi bằng, chúng ta cùng nhau liên thủ.
- Liên thủ? Ta và ngươi? Ngươi nằm mơ.
- Ngươi không muốn? Vậy được rồi, xem ra mọi người cùng chết ở đây cũng không tệ.
- Ngươi đang nói lời vô nghĩa gì!
Lôi Bằng nhìn Mục Vân, trong mắt tràn đầy tức giận.
- Lôi Bằng sư huynh, ngươi xem...
Mà lúc này, Lôi Chấn đột nhiên chỉ chỉ cách đó không xa.
Thôn linh hồn thú một thân lân giáp màu đen sậm, thân dài trăm thước, giống như một con yêu hổ, rõ ràng xuất hiện.
Từng xúc tu, xoay tròn dưới thân thể nó, không cai nào không mang theo chiến giáp bao trùm.
- Tiểu tử thúi, ngươi dẫn tới?
Lôi Bằng nhìn Mục Vân, nhịn không được mắng.
- Không sai, là ta dẫn tới.
Mục Vân gật đầu, chính nghĩa nói:
- Nhìn các ngươi nhiều người khi dễ một người như vậy, nhìn không nổi, không bằng để Thôn Linh Hồn Thú hỗ trợ.
Mục Vân dứt lời, một bước bước ra.
Mà giờ phút này, Thôn Linh Hồn Thú nhìn thấy bên cạnh Mục Vân có thêm mấy người, căn bản không để vào mắt chút nào.
Ô ô...
Tiếng nức nở trầm thấp vang lên, thôn linh hồn thú khiêu khích phát ra âm thanh, đối với năm người, miệt thị không thôi.
- Thế nào rồi? Hoặc là bây giờ bảy người chúng ta liên thủ, có thể có một đường sinh cơ, ta giao thủ qua cùng với nó, đại khái tương đương với cảnh giới Thiên Thần đỉnh phong, hoặc là, mọi người chúng ta bị nó làm thịt.
Mục Vân cười nói.
- Hỗn đản.
Nhìn Mục Vân, Lôi Bằng hận không thể lập tức đem tên này lột da rút gân.
Đệ tử ngoại tông Chiến Minh, bởi vì Mục Vân, hao binh tổn tướng, tên này, khiêu khích uy nghiêm của chiến Minh, để cho hắn còn sống, chính là vũ nhục của Chiến minh. Nhưng hiện tại, uy hiếp của thôn linh hồn thú, càng không thể bỏ qua.
- Sổ sách của chúng ta, lát nữa tính lại.
Lôi Bằng nhịn không được trầm cao quát.
- Vũ Thiên Cơ, ngươi cũng không muốn chết như vậy ở chỗ này?
Mộ Hồng Đào cũng nhìn về phía Vũ Thiên Cơ ở phía bên kia.
- Rốt cuộc ai chết, còn không nhất định.
Vũ Thiên Cơ lạnh nhạt mở miệng, nhìn Mục Vân, nói:
- Ta có thể cùng các ngươi hợp tác, chỉ là ta hy vọng, mọi người cũng không nên đâm đao ở sau lưng.
- Yên tâm đi, ai đâm đao, cuối cùng có thể làm thịt chiến giáp Thôn Linh Hồn Thú, coi như là một loại bản lĩnh.
- Chỉ mong như thế.
Vũ Thiên Cơ nhìn mấy người, thật cẩn thận.
Mà giờ phút này, Thôn Linh Hồn Thú nhìn bảy người, trong mắt chỉ có khinh bỉ nồng đậm.
Bảy tiểu miêu, tính là cái gì, ở trước mặt hắn, cũng dám làm càn.
- Giết.
Nhất thời, Mộ Hồng Đào mang theo Đinh Văn Sơn cùng Phó Đức Nghiệp hai người, trực tiếp lao ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận