Vô Thượng Thần Đế

Chương 2933: Không gian bảo vật

Một đệ tử to gan nói:
- Đúng là dị tượng thiên hàng, thiên thạch rơi xuống, chẳng qua, đại điện xuất hiện cũng không có gì kỳ lạ, hơn nữa, bên trong thiên thạch kia, ẩn chứa một ít Cửu Thiên thần khí, sớm đã bị những đệ tử bước vào Thiên Thần cảnh cướp đoạt.
- Ồ?
Mục Vân cười nói:
- Thú vị!
- Sư huynh, chúng ta. Chúng ta đi được chưa?
- Ừm.
Mục Vân một lần nữa nói:
- Ta tiễn các ngươi một đoạn đường đi.
- Không cần, đa tạ hảo ý của sư huynh, chúng ta...
- Đưa các ngươi, đi Hoàng Tuyền.
Đệ tử kia còn chưa nói hết lời, chỉ cảm giác cổ họng lạnh lẽo, cả người lúc này, đã nói không nên lời.
Mấy người còn lại vừa định chạy, thế nhưng, đã chạy không thoát.
- Cũng không nghĩ tới, ở chỗ này, tất cả mọi người đều có tăng lên, cảnh giới Địa Thần hậu kỳ, cũng học được đánh cướp, đánh cướp thì thôi, còn nhất định phải tìm tới ta...
Mục Vân vỗ vỗ tay, xoay người nhìn về phía trước.
- Thiên hàng thiên thạch, Cửu Thiên thần khí, đại điện xuất hiện, có ý tứ, đi xem một chút!
Dứt lời, thân ảnh Mục Vân hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất không thấy...
Dị không gian đại lục, diện tích rộng lớn, Mục Vân tính toán, đại khái không sai biệt lắm cùng Trung Châu đại lục ngày xưa trong Tiểu Thế Giới.
Chẳng qua khi đó, Trung Châu đại lục đối với tu vi của hắn mà nói, chính là mênh mông, nhưng hiện tại, bất quá chỉ là vài ngày thời gian, đã có thể từ đông sang tây, từ nam ra bắc.
Ước chừng nửa ngày, Mục Vân toàn lực chạy, đi tới khu vực trung ương.
Cách xa đã nhìn thấy, một tòa điện cao trăm trượng, bốn phương tám hướng, lẻ loi nằm trên mặt đất.
Mà tòa điện cao lớn trăm trượng kia, ước chừng dài rộng mấy ngàn thước, thật là đồ sộ.
Chứa hàng chục ngàn người, không phải vấn đề.
Giờ phút này, Mục Vân nhìn thấy, bên ngoài đại điện, đi qua đi lại, ước chừng cũng có mấy ngàn người.
Bên trong, chỉ sợ cũng có không ít người.
Tới gần đại điện, tốc độ Mục Vân hạ xuống, cất bước trực tiếp tiến vào trong đại điện.
Tiến vào đại điện, Mục Vân phát hiện, trong này, cư nhiên tầng tầng lớp lớp, phân chia không ít gian phòng.
Chỉ là cất bước tiến vào chỗ sâu không lâu, Mục Vân đã nghe được một trận tiếng ồn ào.
Trong đám người, một tiếng quát, đột nhiên vang lên.
Phanh...
Một đạo thân ảnh, lúc này, trực tiếp rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, thật trùng hợp, thân ảnh này vừa vặn rơi xuống dưới chân Mục Vân.
- Bất phàm.
- Mục đại ca.
Nhìn thấy một bóng người kia, Mục Vân hơi ngẩn ra.
Mục Bất Phàm nhìn thấy Mục Vân, lại càng mừng rỡ kinh ngạc.
- Bất phàm, ngươi đây là...
- Mục đại ca, đám người Phong Vân Hội kia, khinh người quá đáng.
Mục Bất Phàm oán hận nói:
- Bọn họ vẫn tìm ngươi, nhưng tìm không thấy, đụng phải ta cùng Triệu Nham Minh đại ca, liền ra tay với chúng ta.
- Triệu đại ca hiện tại Địa Thần đại viên mãn, nhưng Phong Thánh Nguyên kia, thủ hạ vài gã Thiên Thần sơ kỳ, ta cùng Triệu đại ca, không phải đối thủ.
- Tiểu tử ngươi, cũng đã tới Địa Thần viên mãn.
Mục Vân cười nhạt nói.
- May mà có Triệu đại ca, hai người chúng ta đã sớm gặp mặt, thăm dò không ít địa phương, đạt được một ít kỳ ngộ.
- Được rồi, ôn chuyện thì lát nữa nói sau, hiện tại đi trước đi xem một chút.
- Ừm.
Mục Bất Phàm dẫn đường, mang theo Mục Vân trực tiếp đi qua đại môn, tiến vào trong một đại điện khác.
Giờ phút này, chung quanh đại điện, tổng cộng hơn trăm người.
Từng người một vây quanh bốn phía, nhìn vào giữa sân.
- Sử sư huynh, làm thịt tên này.
- Hắc hắc, chỉ là một Địa Thần đại viên mãn, ở trước mặt đệ tử Phong Vân hội chúng ta càn rỡ, Sử sư huynh, để cho hắn biết, Phong Vân Hội chúng ta, nhưng sắp trở thành Phong Vân minh, hắn cũng không thể trêu vào được.
- Chặt đứt ngũ chi hắn, tuyệt con đường tu vi của hắn.
Một đám đệ tử giờ phút này hưng phấn không thôi, nghị luận sôi nổi.
Nhìn thấy cảnh này, Mục Vân nhíu mày.
Trong trận đó, bốn đạo thân ảnh đang giao thủ.
Ba người trong đó, vây quanh một người, trên mặt mang theo nụ cười trêu chọc.
Cầm đầu một người, đầu trần, một hàm răng trắng, cười ha ha.
- Thời Vĩnh Chí, Vưu Thiên Tâm, nếu hai người các ngươi không tích cực, vậy ta sẽ làm thịt hắn, nói xong, ai làm thịt hắn, người đó thắng một trăm trung phẩm thần tinh.
- Sử sư huynh, ngươi cái này khi dễ người.
Một đệ tử khác vóc người tương đối thấp nói:
- Tu vi của ngươi đều mạnh hơn so với ta cùng Vưu Thiên Tâm một chút, sao lại khi dễ chúng ta như vậy?
- Đúng vậy!
Vưu Thiên Tâm cũng mở miệng nói:
- Ta không đồng ý!
- Không đồng ý cũng vô dụng! Ha ha...
Vưu Thiên Tâm vung bàn tay lên, một cỗ lực lượng hùng hậu, trực tiếp phóng thích ra.
- Dừng tay.
Đang lúc này, một tiếng quát nhất thời vang lên.
Mục Bất Phàm bước ra một bước, quát:
- Các ngươi ai đang động thủ, người đó sẽ chết!
Nhìn thấy Mục Bất Phàm trở về, ba người Sử Phi Long, Thời Vĩnh Chí, Vưu Thiên Tâm nhất thời sửng sốt.
Không chỉ có ba người bọn họ sửng sốt, những đệ tử Phong Vân Hội khác cũng nghẹn họng.
- Tiểu tử ngươi, cư nhiên không chết?
Sử Phi Long trợn to hai mắt nói:
- Lão tử vừa rồi tát một cái, đừng nói là Địa Thần viên mãn như ngươi, cho dù đại viên mãn, cũng phải chết không có chỗ chôn.
- Phải không?
Vậy ngươi quá coi trọng của mình.
Mục Bất Phàm hừ nói:
- Ngươi hiện tại dừng tay, có lẽ còn có thể sống sót.
- Ta sống sót?
Sử Phi Long chỉ chỉ mình, đột nhiên cười ha ha.
- Mục Bất Phàm, ngươi quá coi trọng mình phải không? Ngươi vẫn nên ngẫm lại, mình như thế nào không chết thì tốt hơn.
- Thời Vĩnh Chí, Vưu Thiên Tâm, cho hai người các ngươi một cơ hội, làm thịt tiểu tử này, không cần thần tinh của các ngươi.
- Được rồi.
Nhất thời, Thời Vĩnh Chí cùng Vưu Thiên Tâm hai người, một bước bước ra, hai tay đồng loạt bắt ra, trực tiếp giết về phía Mục Bất Phàm.
Trên mặt Mục Bất Phàm giờ phút này lộ ra vẻ lạnh như băng, nhất thời một bước nghiêng người ra.
Phía sau, một bóng người đột nhiên xuất hiện, chính là Mục Vân.
Ánh mắt Mục Vân dừng trên người hai người, trực tiếp hai tay vươn
ra.
- Lôi Vân quyền.
Hắn thi triển, chính là Tứ phẩm thần quyết Quy Nhất truyền cho hắn - Nguyên Thủy Thiên Quyền.
Nguyên Thủy Thiên Quyền này, không thể không nói, Quy Nhất cho hắn, xem như có lương tâm.
Quyền pháp này, chú ý chính là lực lượng cơ sở phải cường đại.
Mục Vân hiện tại có bốn vạn long lực, bản thân cơ sở, dùng hai chữ cường đại, đã không thể hình dung.
Đánh ra một quyền Lôi Vân quyền, tựa như lôi vân cuồn cuộn, mơ hồ mang theo tiếng oanh oanh, trực tiếp va chạm mà ra.
Phanh...
Hai tiếng rầm rầm vang lên, trong nháy mắt, Thời Vĩnh Chí cùng Vưu Thiên Tâm hai người, cánh tay bị trực tiếp đánh nát, thậm chí ngay cả nửa thân thể, dưới sự chấn động của lôi vân, trực tiếp nghiền nát, thân vẫn đạo tiêu.
Một màn này, khiến cho mọi người ở đây, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hai gã đệ tử Thiên Thần sơ kỳ, trực tiếp... Bị đánh chết.
Mục Vân giờ phút này từng bước đi ra, đỡ Triệu Nham Minh dậy.
- Đủ thảm?
- Ha ha...
Bạn cần đăng nhập để bình luận