Vô Thượng Thần Đế

Chương 295: Tử Liên Yêu Hỏa (2)

Mà Mục Đỉnh Thiên đang ở phía trước, thỉnh thoảng cúi người nhặt một vật màu đen bỏ vào trong túi.
Những vật đó chỉ lớn chừng ngón cái, thế nhưng thần thái lúc Mục Đỉnh Thiên nhặt lên, lại cực kì nghiêm túc.
- Cái này là cái gì?
- Bảo đảm mệnh của ngươi!
Mục Đỉnh Thiên cẩn thận nói:
- Không được xem thường những vật nhỏ màu đen này, mỗi một viên đều đáng giá ngàn vàng, ăn được một viên, bảo đảm ngươi ba ngày không đói bụng, gia gia ta chính là dựa vào những thứ này, sống hơn hai mươi năm.
Nghe vậy, Mục Vân nhặt lên một viên, đặt trong tay, nhìn viên đó màu đen giống như dược hoàn trong tay, đưa lên mũi hít vào một hơi.
- Cái này là.....
Vừa ngửi xong, mặt Mục Vân lộ ra một tia chấn kinh.
Cái thứ giống như dược hoàn màu đen này chứa các loại thiên địa linh tài, quả thực giống như đan dược lục phẩm, thất phẩm, dược hiệu kì lạ.
Mục Đỉnh Thiên mỗi ngày đều ăn những vật này sao?
- Tiểu tử, như thế nào?
- Đồ tốt, khó trách ngươi có thể chờ trong lòng đất hơn hai mươi năm, nhìn qua mặc dù chật vật, thế nhưng trừ thời gian dài ở một mình tịch mịch ra thì nhìn người tinh thần sung mãn dị thường.
- Ha ha...
Mục Đỉnh Thiên ha ha cười nói:
- Coi như tiểu tử ngươi biết hàng, ta lần đầu tiên tới nơi này, cũng kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm.
- Nếu như có một ngày, có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, chuyện đầu tiên lão tử làm chính là để tam đại gia tộc và Lục Ảnh huyết tông kia, hồn phi phách tán.
- Yên tâm, tam đại gia tộc, sống không được bao lâu.
Mục Vân mỉm cười, thần thái thoải mái.
Nhìn lỗ hổng rộng chừng trăm mét, trong mắt Mục Vân hiện lên một vẻ điên cuồng, càng lúc càng đậm.
Hắn lúc đầu chính là một người không thành thật, hiện tại, bị vây ở dưới Lôi âm cốc, quanh năm không thấy ánh mặt trời, lại thêm trong cơ thể bởi vì nuốt đan mà tạo thành thương thế dần dần phát tác, đã không có thời gian dư thừa lưu cho hắn suy nghĩ.
Hắn nhất định phải đánh cược một lần.
- Gia gia!
Nhìn Mục Đỉnh Thiên, Mục Vân đột nhiên nói:
- Dùng quan sát của ngươi, trong kia hẳn là nơi đản sinh ra thiên hỏa, cũng là chỗ nguy hiểm nhất của đáy Lôi âm cốc này?
- Không sai, trong đó tuyệt đối không thể đến gần!
- Ta hiểu rõ!
Mục Vân đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Nhưng mà gia gia, ngươi nghe ta nói, trước khi xuống đến nơi này, ta đã ôm lấy quyết tâm sẽ chết, thế nhưng không ngờ, ở nơi này gặp ngài, hiện tại, ta đã không có lựa chọn nào khác.
- Ta giấu ngài một việc, đó là trước khi đến đây, ta đã nuốt ba vạn viên đan dược, dùng thân làm lô, dung luyện đan lưu, tạm thời thu hoạch được thực lực cường đại, thế nhưng hậu quả chính là... Đan lô, cũng chính là thân thể của ta, sẽ triệt để báo hỏng.
- Cái gì?
Nghe thấy Mục Vân lời này, trong tay Mục Đỉnh Thiên đinh đinh đang đang, những đan dược hắc sắc, từng viên rớt xuống đất.
- Nhưng mà gia gia ngài đừng thương tâm!
Mục Vân đột nhiên nói:
- Còn có một loại biện pháp, chính là ta chết, nhưng có lẽ ngài có thể rời khỏi nơi này. Báo thù rửa hận cho Mục gia!
Mục Vân chân thành nói.
- Tin tưởng ta!
Nói xong, Mục Vân xoay người, một đường phi nước đại, hướng về phía lỗ hổng trăm mét kia, nhanh chóng xông ra.
- Gia gia, nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ngươi có cơ hội thì lập tức trốn khỏi nơi đây, nhớ lấy, gia gia, chỉ cần có ngươi, Mục gia sẽ sừng sững không ngã.
Mục Vân vừa dứt lời, bóng người đã lướt lên cao, nhảy vọt một cái, nhảy vào trong lỗ hổng.
- Tôn tử...
Nhìn hành động của Mục Vân, đồng tử Mục Đỉnh Thiên đỏ bừng, muốn xông ra.
Chỉ là lúc này, từng Tử Viêm Lang đã là triệt để lao về phía lỗ hổng kia, nhìn thấy Mục Vân nhảy xuống, cả đám vây ở xung quanh lỗ hổng, hình như đang đợi cái gì.
Sắc mặt Mục Đỉnh Thiên quét ngang, sau đó đi về phía sơn động hai người cư trú.
Nếu như Mục Vân thật thành công, vậy hắn sẽ có thể dựa vào đoạn thời gian này, trốn khỏi nơi đây.
Mục Vân nhìn như cử động điên cuồng, trên thực tế, đúng là biện pháp duy nhất.
Hắn rõ ràng thân thể của mình đã không thể chịu đựng quá lâu, chỉ có liều một phen mới có thể tìm được đường ra....
Phá Vân sơn mạch, ngoài Lôi âm cốc.
Một bóng người mặc hắc bào, đứng ở ngoại vi Lôi âm cốc, bóng người này đã là đứng ở nơi đây ba ngày ba đêm, không nhúc nhích.
- Hắn chết ở đây, ngươi cũng chết ở đây, chẳng lẽ, đây là số mệnh của Mục gia sao?
Nhìn trong Lôi âm cốc, lôi âm cuồn cuộn, người mặc hắc bào hơi thì thầm một tiếng, dần dần tiêu tán ở trong màn đêm.

Nhảy lên nhảy vào trong lỗ hổng, Mục Vân ngược lại cảm thấy nhiệt độ cũng không cao như tưởng tượng.
Chỉ là khí tức cực nóng kia vẫn như cũ làm cho toàn thân trên dưới của hắn chảy ra mồ hôi đầm đìa.
Nhưng làm cho hắn không ngờ là, lỗ hổng thẳng đứng xuống lại dài như thế.
Mà một đường rơi xuống, Mục Vân chú ý tới, phía trên vách đá hai bên khắc hoạ lôi ấn phù lớn nhỏ, lít nha lít nhít nhiều như rừng, chỉ hạ xuống một đoạn thời gian, Mục Vân đã cảm thấy được, chỉ sợ chí ít có điêu khắc trăm ngàn vạn đạo phù văn.
Là người nào? Hạ thủ đoạn lớn như thế, phong ấn Tử Liên Yêu Hỏa ở nơi đây?
Thời gian từ từ trôi qua, dần dần, Mục Vân có thể cảm giác được, tốc độ rơi xuống, hình như đang giảm bớt, mà nhiệt độ phía dưới cũng trở nên càng ngày càng cao.
Nhiệt độ khủng bố dần dần để Mục Vân cảm thấy hô hấp khó khăn, loại tình huống này, Mục Vân căn bản không có một tia năng lực phản kháng.
Rầm rầm...
Nhưng ngay khi Mục Vân cảm thấy khó chống đỡ được thì Tru Tiên Đồ một mực yên lặng trong đầu, lúc này lại từ trong não hải trong thoát ra, trào lên đến dưới chân Mục Vân.
Đứng ở phía trên Tru Tiên Đồ diện tích một mét vuông, Mục Vân chỉ cảm thấy cả người bắt đầu trở nên sảng khoái.
Tru Tiên Đồ, lần đầu tiên chủ động bảo vệ Mục Vân.
- Cảm ơn ngươi, huynh đệ!
Mục Vân cười hắc hắc, khống chế Tru Tiên Đồ, tiếp tục rơi xuống phía dưới.
Mặc dù Tru Tiên Đồ không thèm để ý Mục Vân, thế nhưng thái độ này lại đã chứng minh, chí ít hắn không giống như trước kia, một mực không rảnh để ý.
- Tru Tiên Đồ, ngươi cũng cảm giác được thiên hỏa ở phía dưới sao? Bằng vào ta thấy, thiên hỏa này tám chín phần mười là Tử Liên Yêu Hỏa, lúc trước ta đã nghe sư phụ nói qua, Tử Liên Yêu Hỏa chính là thiên hỏa kỳ dị nhất thế gian.
Mục Vân mỉm cười, tích cực câu thông với Tru Tiên Đồ.
Nhưng đổi lấy, vẫn y như cũ là Tru Tiên Đồ giữ im lặng trả lời.
Đông...
Trong khi đang hạ xuống, Mục Vân đột nhiên cảm thấy chấn động một cái, lực bắn ngược cường hoành, làm cho hắn rơi ra khỏi Tru Tiên Đồ.
Chân đạp mặt đất, Mục Vân cảm thấy khí tức nóng rực từ bàn chân vọt lên.
Chỉ là Tru Tiên Đồ hóa thành một quyển đồ, tuyệt không trở lại trong đầu Mục Vân, mà lại lơ lửng trên đỉnh đầu Mục Vân, cảm giác mát mẻ dần dần hạ xuống.
- Đa tạ!
Mỉm cười, Mục Vân nhìn về phía trước.
Phía trước là một bóng dáng cực kì cao lớn, đó là một con Thần Long ngồi xếp bằng, chỉ là trên dưới toàn thân Thần Long này, cũng không phải được vây quanh bởi hỏa hồng sắc, mà là tử sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận