Vô Thượng Thần Đế

Chương 2972: Hắn gọi Mục Vân

- Nói thật.
Trong lòng Mục Vân có cảm khái, cười nói:
- Ta cả đời này nguyện ý làm một người đi khắp thiên hạ, rượu ngon làm bồi, giai nhân ở bên cạnh, đáng tiếc, chuyện đơn giản như vậy, lại khó hoàn thành như vậy.
- Thế gian này, ngươi muốn thứ gì đó, không ai không cần dựa vào thực lực để tranh thủ, không có thực lực, trong lòng thoải mái suy nghĩ thoải mái sinh hoạt, bất quá là thiên phương dạ đàm mà thôi.
Mục Vân cười chua xót.
Đối với thế đầu tiên, hắn không có nhiều suy nghĩ.
Mà đối với kiếp trước, hắn quả thật có ấn tượng rất sâu sắc.
Khi đó, hắn muốn tranh bá thiên hạ, chính là vì có thể cùng các huynh đệ cả ngày lăn lộn.
Nhưng cho dù cũng thành Tiên Vương, sáng tạo ra Vân Minh, vẫn không cách nào tiêu dao khoái hoạt.
Có lẽ, chỉ có đạt tới đỉnh thế gian này, mới thật sự có thể nói, tiêu dao khoái hoạt đi!
Tiếng vó ngựa đạp đạp, vào giờ phút này đột nhiên vang lên, bên ngoài toàn bộ tửu lâu, giờ khắc này, từng đám người, kim qua thiết giáp, sát khí đằng đằng mà đến.
- Ôi chao, Thẩm Tứ gia, ngọn gió nào thổi ngài tới đây!
Chưởng quỹ giờ phút này vội vàng nghênh đón, tươi cười bồi tiếp nói.
- Cút đi.
Nam tử mặt râu quai hàm, đưa tay đẩy chưởng quầy lui bay, mắng:
- Vây chặt nơi này cho ta, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào!
- Thẩm Tứ gia, đây là làm gì?
- Làm gì? Cháu trai của ta chết ở cửa thành, Thẩm lão tứ ta tự nhiên không thể bỏ qua, người giết cháu trai ta, ngay trong tửu lâu các ngươi.
Nghe được lời này, chưởng quầy hoàn toàn trợn tròn mắt.
Cả thành Bình Lương, ai dám không mở mắt như vậy, giết thiếu gia Thẩm gia.
Vậy không khác gì động thổ trên đầu Thiên Vương lão tử, muốn chết mà.
- Tiểu tử, ngồi thoải mái như vậy, thật đúng là không sợ chết?
Thấy Mục Vân vẫn thành thành thật thật ngồi tại chỗ, không nhúc nhích, Thẩm Tứ gia cầm đao trong tay, hừ nói:
- Ngươi muốn chết, ta thành toàn ngươi.
- Ngươi là Thẩm gia tứ gia?
Nhìn người trước mắt, Mục Vân xua tay nói:
- Ta không giết ngươi, trở về nói cho Thẩm gia lão đại, Mục Vân ta tới, nếu hắn còn muốn bảo vệ mạng sống của mình, bảo trụ Thẩm gia, hiện tại, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Làm càn.
Nghe được lời này, Thẩm Tứ gia hoàn toàn tức giận.
Tên này, quả thực là không biết sống chết.
Nơi này là gì? Địa bàn Thẩm gia.
Trong Thẩm gia tộc, Thẩm lão đại chính là cảnh giới Thiên Thần đại viên mãn, thần lão nhị Thiên Thần viên mãn, Thẩm lão tứ cùng Tam ca hắn, đều là Thiên Thần đỉnh phong.
Nhìn thấy Mục Vân bất quá chỉ là khí tức Thiên Thần hậu kỳ, lại dám làm càn như thế, quả thực không biết sống chết.
- Đại ca ta, ngươi không cần gặp.
Thẩm lão Tứ cười nhạo nói:
- Ngược lại là ngươi, có thể đi gặp cháu ta, bồi tội cho hắn.
Thẩm lão tứ dứt lời, trực tiếp một đao chém về phía Mục Vân.
- Người muốn chết, thật nhiều.
Mục Vân lần này chính là tới tìm phiền phức, hiện tại, tự nhiên là không chút khách khí.
Người nên giết, tất sát.
Một kiếm vẽ ra, toàn thân cao thấp của Mục Vân, kiếm khí hiện ra, một thanh kiếm khí trực tiếp ngưng tụ thành hình.
Hắn thi triển kiếm quyết mình đang học tập.
Một kiếm xuất ra, toàn bộ tửu lâu, trên bàn ghế, nhất thời xuất hiện từng đạo băng khí.
Những băng khí kia khuếch tán ra, từng đợt trải dài bốn phía.
- Đây là... Một trong ba đại thần quyết của Kiếm Thần Tông...
Phốc...
Chỉ tiếc, Thẩm Tứ gia đã nói không nên lời.
Một kiếm chém ra, Mục Vân trực tiếp lấy tính mạng của hắn.
Thôn phệ huyết mạch vừa ra, Mục Vân trực tiếp hấp thu tinh khí toàn thân Thẩm Tứ gia không còn một mảnh.
Những tinh khí này, hắn vẫn chưa gấp gáp lập tức hấp thu, thời gian còn nhiều, hắn có thể chờ đợi, chờ đợi Thẩm gia đến chịu chết, một hơi trực tiếp thôn phệ tất cả lực lượng, trực tiếp tiến vào cảnh giới Thiên Thần đỉnh phong cũng không muộn.
- Trở về nói cho đại gia, nhị gia, tam gia Thẩm gia các ngươi biết, kẻ giết người, Mục Vân, đừng đến chịu chết từng người một, muốn đến, cùng đi.
Nghe được lời này, đông đảo hộ vệ kia, giờ phút này làm sao còn dám ở tại chỗ, liều mạng chạy trốn.
Thiên Thần đỉnh phong, trong mắt bọn họ, đó chính là thần, thế nhưng lại bị một kiếm hời hợt của Mục Vân giết chết.
Mục Vân giờ phút này ngồi xuống.
- Chưởng quầy, đồ ăn đều lạnh rồi, lại thêm mấy món ăn ngon, hâm ấm một bình rượu lên.
- Ai ai ai, thật là, thật là.
Giờ phút này chưởng quỹ nào dám nói một chữ không.
Người vây quanh xem kịch, cũng câm như hến.
Đây là sát thần tới rồi.
Không ít người bắt đầu phỏng đoán, nhất định là lúc trước, Thẩm gia đắc tội người này, cho nên hiện tại, người này thực lực tăng vọt, trở về trả thù.
Mà giờ phút này, một đội binh mã trở lại Thẩm gia, lập tức đem việc này bẩm báo cho Thẩm gia nhị gia.
- Nhị gia, tiểu tử này, rất ngoan độc, Tứ gia bị một kiếm của hắn giết chết.
- Đáng chết.
Thẩm nhị gia giờ phút này mắng nhẹ một tiếng nói:
- Các ngươi coi chừng tên này, ta hiện tại lập tức dẫn người đi, thuận tiện báo cáo cho đại gia.
- Vâng.
Thân ảnh Thẩm nhị gia cao lớn, mặt trắng, không khó nhìn ra, ngày xưa cũng là một vị mỹ nam tử.
Cầm trường thương trong tay, Thẩm nhị gia lập tức mang theo cao thủ hộ vệ Thẩm gia, rất nhanh chạy tới tửu lâu.
Người dám giết Thẩm gia bọn họ, tên này, nhất định là điên rồi.
Thẩm gia đều có liên hệ với Kiếm Thần tông.
Mà giờ phút này, một gã hộ vệ lập tức đi tới hậu viện Thẩm gia, tìm được tộc trưởng hiện giờ, chuẩn bị bẩm báo.
Giờ phút này, hậu viện Thẩm gia, trong một lương đình.
Thẩm gia tộc trưởng Thẩm Ngọc Long, một thân trường sam màu trắng, khí tức nho nhã, ánh mắt hiền lành, nhìn một thanh niên trước người.
- Không sai, không sai, Khánh Nguyên, ngươi những năm gần đây, ở trong Kiếm Thần tông, tu luyện càng lúc càng tinh túy, vượt qua vi phụ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Phụ thân nặng lời, nhi tử chỉ muốn ở trong Kiếm Thần tông, vì phụ thân cầu được một quả Cố Nguyên Thần Đan, trợ giúp phụ thân, tăng lên tới cảnh giới Thần Quân, tránh cho Thẩm gia thành Bình Lương chúng ta, luôn bị Dung gia Bình Dung thành và Hạ gia Bình Tương thành khi dễ.
Thẩm Khánh Nguyên giờ khắc này, một thân thanh sam, khí độ bất phàm, toàn thân cao thấp, ẩn ẩn tản mát một loại khí tức băng hàn.
- Kiếm Thần tông hai năm sau, sắp tổ chức tứ tông hội võ, đến lúc đó, Thẩm gia chúng ta nhất định sẽ ra sức trâu ngựa, Khánh Nguyên, nười nhất định phải ở trong tông môn tranh thủ vì Thẩm gia chúng ta.
- Hài nhi hiểu rõ.
Thẩm Khánh Nguyên chắp tay nói:
- Hiện giờ, nội tình tông môn bất định, trước đó thì Thiên Phong Tiếu, Lạc Hà, Vân Vũ Phi, Mạc Ảnh bốn người, chính là nhân vật thủ lĩnh trong đệ tử phong hào.
- Bốn người bọn họ, thành lập tứ đại minh, hô phong hoán vũ, nhưng hiện tại, bên trong đệ tử phong hào lại xuất hiện một ngoại lệ.
- Ồ? Ngoại lệ? Ngươi hảo hảo nói một chút cùng phụ thân.
- Ừm, người này, thăng cấp đệ tử phong hào bất quá chỉ mấy tháng, hiện tại, ở trong tông môn, có thể nói hô phong hoán vũ.
- Vậy người này thật đúng là nhân tài, nếu không, sao dám kiêu ngạo cuồng vọng như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận