Vô Thượng Thần Đế

Chương 2986: Chưa từng oán hận chút nào

Hơn nữa Ngọc Thanh Cửu Thiên Kiếm Quyết, Thái Dương Chính Khí Kiếm Quyết cùng với Ngọc Hàn Cửu Cung Kiếm Quyết, ba bộ kiếm quyết, đều là ngũ phẩm thần quyết.
Nhưng Ngọc Hàn cửu cung kiếm quyết, chính là ngũ phẩm hạ đẳng thần quyết.
Thái Dương chính khí kiếm quyết, chính là ngũ phẩm trung đẳng thần quyết.
Mà Ngọc Thanh Cửu Thiên Kiếm Quyết, lại là ngũ phẩm thượng đẳng kiếm quyết.
Lần lượt tu luyện ba môn kiếm quyết này, không chỉ có thể đề cao uy lực, tăng lên kiếm thuật, càng có thể trong lúc tu kiếm, tăng lên cảnh giới bản thân.
Đây mới là chỗ cường đại của ba môn ngũ phẩm thần quyết này.
Năm chiêu kiếm thế, lần lượt thi triển ra, trên Vân phong, từng đạo thân ảnh giờ phút này tụ tập, chỉ cảm giác xung quanh thiên địa, đều băng hàn một mảnh.
- Chúc mừng sư tôn, thăng chức Thần Quân.
Diệp Thu lúc này đi ra, nhìn thấy một màn này, chắp tay nói.
- Chúc mừng sư huynh.
- Chúc mừng sư huynh.
Mấy người Lâm Tuấn Sinh, Tưởng Tử Tiến, giờ phút này vừa đi tới, cũng chắp tay cười nói.
Mục Vân đạt tới cảnh giới nhất phẩm Thần Quân, loại khí thế này không cách nào che giấu.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, toàn bộ Kiếm Thần tông, chỉ sợ đều muốn điên rồi.
Nhập môn bốn năm, Mục Vân từ Chân Thần, đến Thần Quân.
Đây quả thực là tốc độ tăng lên nhanh như gió cuốn.
Thật kinh khủng.
- Được rồi, đứng lên đi.
Mục Vân phất tay nói:
- Lần này ta thăng cấp, các ngươi đừng nói với bên ngoài, chuyện này, cần phải giữ bí mật!
Nghe được lời này, Tưởng Tử Tiến có chút khó hiểu nói:
- Sư huynh vì sao lại thế? Thăng cấp Thần Quân, sư huynh nhất định có thể, tỏa sáng rực rỡ ở trên tứ tông hội võ, được tông chủ coi trọng.
- Hơn nữa, ngươi đạt tới cảnh giới Thần Quân, nguyên thần ngưng tụ, cỗ khí tức này, không cách nào che dấu.
- Người khác không cách nào che dấu, ta lại có thể.
Mục Vân giờ phút này tụ tập Nguyên Thần vào trong Tru Tiên đồ, trong nháy mắt, đám người Tưởng Tử Tiến đột nhiên phát hiện, cư nhiên nhìn không thấu cảnh giới Mục Vân.
Mục Vân gật đầu nói:
- Việc này các ngươi chỉ cần nghe lệnh là được.
- Vâng.
Tưởng Tử Tiến biết, không nên hỏi, đừng hỏi.
- Lần này ta bế quan bao lâu?
- Mười tháng rồi.
- Mười tháng sao...
Mục Vân gật đầu nói:
- Được, hai tháng tiếp theo, đệ tử trên Vân Phong, triệu tập lại, ta đến dạy các ngươi tu hành.
Nghe được lời này, đám người Tưởng Tử Tiến, Lâm Tuấn Sinh ai nấy đều mặt mày hớn hở.
Mục Vân bây giờ chính là Thần Quân cảnh, hắn dạy dỗ. Đó quả thực là cường giả giống như cửu đại trưởng lão trong tông môn.
Loại chỉ giáo này, bao nhiêu người cầu cũng cầu không được.
- Tu hành một đường, cũng không phải chỉ nhìn thiên phú.
Mục Vân lạnh nhạt nói:
- Các ngươi nhìn thấy ta hiện tại, tốc độ tăng lên đủ nhanh, đây là bởi vì cơ sở của ta vững chắc, kỳ thật, năm đó ta, thiên phú cũng rất kém cỏi, nhưng trước đó, ta cũng từng đạt tới đỉnh phong.
Lời này của Mục Vân cũng không phải là miệng mở nói suông.
Kiếp trước thân là một trong Tiên Vương tiên giới, thiên phú của hắn đúng là rất kém.
Chuẩn xác mà nói, hắn cũng là thiên tài, chẳng qua là thiên tài cố gắng.
Có lẽ bởi vì kiếp trước lớn lên trong hang sói, hắn có tư tưởng nhạy bén cùng kiên trì.
Ngu ngốc không đáng sợ, đáng sợ là đáng sợ là không biết mình ngu dốt, còn tự cao tự đại.
- Hai tháng thời gian kế tiếp, ta sẽ tự mình dạy các ngươi tu vi, Thu nhi, Linh Nguyệt Huyền, Tưởng Tử Tiến, Lâm Tuấn Sinh, bốn người các ngươi, đều sắp đạt tới Thiên Thần cảnh, ta sẽ giám sát các ngươi.
- Vâng.
Một đoạn thời gian tiếp theo, bên trong Vân Phong vẫn bế quan như trước.
Mà toàn bộ Kiếm Thần Tông lại bắt đầu bận rộn.
Tứ tông hội võ, chỉ còn lại có hai tháng là tới.
Giờ khắc này, bên trong Kiếm Thần tông, khắp nơi giăng đèn kết hoa, giữa các ngọn núi, bắt đầu chuẩn bị.
Khu vực đỉnh núi đãi khách ngày xưa, giờ phút này cũng bắt đầu quét dọn.
Những chuyện này, tự nhiên không phải đệ tử trong Kiếm Thần tông cần làm.
Kiếm Thần Tông, chính là một trong những bá chủ Nam Trác Vực, phía dưới có một ít thành trì phụ thuộc, tự nhiên sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ.
Thời khắc này, Trầm gia ở Bình Lương thành, đi vào bên trong Kiếm Thần tông, sắp xếp lại.
Bình Lương thành kinh doanh buôn bán, bốn thông tám đạo, vải lụa thượng hạng, đồ trang sức, đồ dùng hàng ngày, đều điều động đến từ Bình Lương thành, an trí ở trong Kiếm Thần tông.
Thẩm gia lần này, cũng là an tâm tận trách.
Thí dụ như Thẩm gia, Dung gia, Hạ gia các loại gia tộc này, nếu muốn đứng vững gót chân, nhất định phải ôm chặt một cái đùi là Kiếm Thần Tông này.
Kiếm Thần Tông hưng thịnh, bọn họ vô ưu, Kiếm Thần Tông thất bại, bọn họ khó thoát khỏi tai nạn. Mà thân là Tộc trưởng Thẩm gia, trong khoảng thời gian này Thẩm Ngọc Long, có thể nói bận đến choáng váng đầu óc.
Dung gia Tộc trưởng Dung Bàng Phi chết, Dung gia quả nhiên đại loạn.
Cả Dung gia, tứ phân ngũ liệt.
Thẩm Ngọc Long nhân cơ hội này, mang theo một đám cao thủ Thẩm gia, trực tiếp chiếm cứ Bình Dung thành, trắng trợn đuổi giết cao thủ Dung gia.
Dung gia không có Dung Bàng Phi, dưới tứ phân ngũ liệt, làm sao có thể ngăn cản Thẩm gia?
Điểm quan trọng nhất, trong Thẩm gia xuất hiện một gã cao thủ, liên tục chém giết hơn mười vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần của Dung gia, khiến cho Dung gia, không thể chống cự.
Mà Hạ gia vốn định chia một chén canh, chỉ có thể chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Thẩm gia, đây là ôm lấy một cái đùi lớn.
Lúc này, Thẩm Ngọc Long đang ở trong ngọn núi đãi khách của Kiếm Thần Tông, an bài bố trí, bận đến đầu óc choáng váng.
Thật vất vả mới nghỉ ngơi xong, ngồi trên ghế đá, nhìn giữa ngọn núi, bộ dáng vui mừng, Thẩm Ngọc Long thở ra một hơi.
- Thẩm tộc trưởng.
Đúng vào lúc này, Hạ gia tộc trưởng Hạ Long Đằng giờ phút này đi tới, cung kính nói:
- Thẩm tộc trưởng, đây là lá trà Hạ gia ta mua từ trong Bắc Tượng vực, lấy từ núi cao vạn trượng, ngày đêm, lấy linh lộ làm ẩm, uống một ngụm, thấm vào ruột gan.
- Ồ? Vừa vặn nếm thử, gần đây thật sự quá mệt mỏi.
Thẩm Ngọc Long cười ha hả nói.
Hạ Long Đằng tên này, coi như thức thời.
Ngày đó sau khi nhìn thấy Mục Vân đại phát thần uy, về sau thành thành thật thật, không có cùng Thẩm gia hắn tranh đoạt Dung gia.
Hiện tại Thẩm gia cường đại lên, lần này Kiếm Thần tông tứ tông hội võ, bố trí cảnh tượng, toàn bộ là Thẩm gia chủ yếu phụ trách, Hạ Long Đằng tên này, điên cuồng hiến ân cần.
- Hạ tộc trưởng, lúc trước cùng Dung Bàng Phi, có phải muốn đối phó Thẩm gia ta hay không?
Thẩm Ngọc Long cười ha hả nói.
- Không có không có, tuyệt đối không có chuyện gì.
- Ha ha... Được rồi, Hạ tộc trưởng không cần lo lắng, ta cũng sẽ không hại ngươi.
Thẩm Ngọc Long cười nói:
- Kỳ thật lúc trước, ta và Mục Vân quen biết, cũng là bởi vì cừu oán mà quen biết, vì thế, hai đứa con trai cùng một vị đệ đệ của ta chết.
- Nhưng việc này, ta chưa từng oán hận chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận