Vô Thượng Thần Đế

Chương 301: Bồi Thường

- Thế nào? Tiểu tử, ngươi chỉ là trung phẩm huyền khí sư, ở trước mặt tiền bối vẫn phải tuân thủ chút lễ nghi tôn ti, ta cao hơn ngươi hai cấp, đương nhiên là có đạo lý cao hơn ngươi hai cấp, không có vấn đề gì chứ? Không có vấn đề vậy thì bồi thường đi
Liễu Thanh cười nhạo nói:
- Tam thập lục huyền khí hạ phẩm, trong đó còn có ba món huyền khí trung phẩm, tổng cộng là 7893 vạn linh thạch trung phẩm.
- Chậm đã!
Ngay vào lúc này, một tử bào nhân đi ra.
Mục Vân tiến lên một bước, cười ha hả nói:
- Vị Liễu đại sư này, ta đến xem huyền khí này được không?
- Ngươi là ai?
Liễu Thanh khẽ nói:
- Ngay cả thủ tịch luyện khí sư của quý các cũng không nhìn ra vấn đề gì, ngươi có thể làm gì?
- Liễu đại sư nói chuyện khách khí chút, vị này là hộ pháp Thông Thần các chúng ta vừa thuê.
Mục Phong Hành chắp tay, nhìn Mục Vân nói:
- Tử Mộc tiên sinh, ngài xem một chút đi!
Nhìn thấy Mục Vân đi ra phía trước, trong lòng Tề Minh ẩn ẩn mong đợi.
Hắn rất rõ ràng trình độ luyện khí của Mục Vân cao hơn hắn, có Mục Vân ra mặt, lần này, Thánh Đan các đừng nghĩ kiếm chuyện.
- Thế nào? Có vấn đề sao?
- Đương nhiên không có!
Nghe thấy Mục Vân trả lời như vậy, Liễu Thanh cười đắc ý.
- Tề Minh đại sư luyện chế huyền khí hạ phẩm quả nhiên là cực phẩm, đương nhiên là không có vấn đề, chỉ là, huyền khí này lại bị người khác giở trò!
Chỉ là một câu tiếp theo của Mục Vân, lại nụ cười trên mặt Liễu Thanh cứng lại.
- Ngươi nói bậy!
Liễu Thanh phẫn nộ nói:
- Ngươi nói có vấn đề, vậy ngươi nói một chút, vấn đề ở đâu?
- Rất đơn giản!
Mục Vân rút một thanh trường kiếm ra, ngón tay một chút, một đạo chân nguyên tràn vào trong đó.
Ông...
Khẽ kêu tiếng vang lên, chỗ chuôi kiếm của trường kiếm kia xuất hiện một đạo khế văn.
- Nguyên nhân ngay ở đây, bản thân những huyền khí hạ phẩm, huyền khí trung phẩm này, luyện chế có thể nói là hoàn mỹ, thế nhưng sau đó lại có người tăng thêm một đạo khế văn ở trong đó, cứ như vậy nên mới phá hư độ phù hợp của khế văn vốn có, khiến cho huyền khí xảy ra vấn đề.
Mục Vân cười lạnh nói:
- Mà khế văn này, rất rõ ràng, chỉ có huyền khí sư cực phẩm mới có thể minh trúc, Thông Thần các ta đương nhiên không thể nào đánh vỡ chiêu bài nhà mình, cho nên chuyện này đã rất rõ ràng.
- Hắn, Thánh Đan các, ngươi âm Thông Thần các chúng ta!
Hoàng Vô Cực mắng to một tiếng, sắc mặt xuất hiện một tia tái nhợt.
- Hừ, một rắm chó có phải hộ pháp hay không, ở đây xuất khẩu cuồng ngôn, ai mà tin!
Kia Thiết Lê lập tức kêu la.
- Cẩu thí sao? Ngươi mới là cẩu thí!
Mục Vân tức giận, khẽ nói:
- Ngươi động tay động chân vào khế văn, ta cũng đã lấy nó ra, ngươi nhìn vị Liễu Thanh đại sư này này đều trợn tròn mắt, ngươi còn ở đây giả mù sao?
- Liễu Thanh đại sư...
Thiết Lê đúng là cái gì cũng không biết, nhưng hắn nhớ kỹ trước đó Liễu Thanh đại sư nói.
Hắn động tay chân, toàn bộ Thông Thần các không thể nào có một người nhìn ra vấn đề!
Nhưng bây giờ...
- Hừ, lần này coi như chúng ta thua, mang huyền khí lên, chúng ta đi!
Liễu Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt không vui, hất tay áo lên, quay người muốn rời khỏi.
- Nha, gian kế bị bại lộ, lộ ra nguyên hình, giờ lại muốn bỏ đi như vậy sao?
Nhìn Liễu Thanh kia, khí thế tà mị trên người Mục Vân càng ngày càng mạnh.
- Ngươi muốn làm gì?
Thiết Lê trừng tròng mắt, khẽ nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng không biết sống chết.
- Làm gì?
Mục Vân cười nói:
- Huyền khí, một món cũng không thể mang đi, muốn vu oan Thông Thần các ta, vu oan thất bại thì phủi cái mông muốn đi? Nào có chuyện dễ dàng như vậy.
- Lưu huyền khí lại?
- Không chỉ lưu lại, vật liệu nơi này bị làm hỏng, các ngươi cũng phải bồi thường, còn có, điểm quan trọng nhất, tổn thất danh dự đối với Thông Thần các ta, các ngươi cũng phải bồi thường!
Mục Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Vậy thì bồi thường 7893 vạn linh thạch trung phẩm, thiếu một viên cũng không được!
- Ngươi muốn chết!
Nhìn thấy Mục Vân giở công phu sư tử ngoạm, Thiết Lê nổi giận.
Liễu Thanh này, trước khi đến đã thề son sắt nói không có vấn đề, nhưng bây giờ ngược lại tốt, toàn bộ xảy ra vấn đề.
- Muốn chết chính là ngươi mới đúng chứ!
Mục Vân cười nói:
- Đến Thông Thần các ta nháo sự, bất kể là ai cũng chỉ có một hạ tràng - chết!
Vụt...
Mục Vân vừa dứt lời, một ngọn lửa màu tím bốc lên trên đầu ngón tay hắn.
Ngọn lửa màu tím kia nháy mắt bức ra, hình thành một đóa hoa sen màu tím.
Hoa sen màu tím tới gần, một luồng nhiệt độ cao khủng bố phát ra, ầm ầm âm thanh vang lên, hỏa liên màu tím lớn chừng bàn tay, còn chưa tới gần Thiết Lê thì một âm thanh thịt nướng chi chi đã vang lên.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn bộ cánh tay Thiết Lê bị thiêu đốt, hắn muốn dập tắt ngọn lửa trên người, thế nhưng ngọn lửa kia giống như giòi trong xương, căn bản không dập tắt được.
- Thiết đội trưởng!
Nhìn thấy trên người Thiết Lê bốc cháy một ngọn lửa màu tím, một gã hộ vệ vội vàng đi lên, muốn hỗ trợ đập tan.
Chỉ là, hộ vệ kia vừa tới gần Thiết Lê, hỏa diễm đã trực tiếp cháy lên một góc áo hắn, nhưng chỉ là một góc kia cũng không cách nào dập tắt.
- A... Cứu ta, cứu ta!
Hộ vệ kia kêu gào, thế nhưng ngọn lửa trên người hắn lại càng ngày càng mạnh.
Mọi người xung quanh lập tức nổi hết da gà.
Tử bào nhân này hạ thủ tàn nhẫn, mà thủ đoạn lại quỷ dị, chẳng lẽ ngọn lửa màu tím kia là thiên hỏa?
- Ngươi...
- Chi phí bồi thường, 7983 vạn linh thạch trung phẩm, một viên cũng không thể ít, nhớ chưa?
Phía trên bàn tay trắng noãn của Mục Vân lần nữa xuất hiện một hoa sen màu tím, nhìn Liễu Thanh:
- Hiện tại phái người trở về lấy, trong vòng nửa canh giờ, nếu không có thì ngươi cũng sẽ như vậy!
Chỉ về phía Thiết Lê bị đốt thành tro, âm thanh Mục Vân mang theo một tia quỷ dị.
- Lấy! Trở về lấy, mau trở về lấy!
Liễu Thanh đã không còn phách lối cuồng vọng trước đó, trên mặt không ngừng chảy ra mồ hôi, cả thân thể đang run rẩy.
Hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, hôm nay đi tới Thông Thần các lại xuất hiện chuyện thế này.
Hậu trường Thông Thần các cũng không kiên cường, so với Thánh Đan các, quả thực là kém mười vạn tám ngàn lần, phát triển cho tới nay cũng luôn bị Thánh Đan các chèn ép, thế nhưng không ngờ, hôm nay tới, ngược lại thái độ đột nhiên biến bắt đầu cường thế.
Người thân mang tử bào này cảnh giới không biết như thế nào, thế nhưng chiêu Tử Liên này quả thực để người khác cảm thấy sợ run tim mất mật.
- Tử Mộc tiên sinh!
Mục Phong Hành xưng hô một tiếng, đi tới bên cạnh Mục Vân, thấp giọng nói:
- Sư tôn, thật chẳng lẽ để bọn hắn bồi thường nhiều như vậy sao?
- Không sao, ta tự có quyết đoán!
Mục Vân mỉm cười, mở miệng nói.
Từ chuyện hôm nay, hắn không khó nhìn ra, Thông Thần các nhìn mặt ngoài huy hoàng sáng ngời, thế nhưng trong bóng tối vẫn bị không ít áp bách.
Những học viên này của hắn có thể chống lên được đã làm cho hắn rất kinh ngạc.
Nhưng bây giờ, hắn trở về, những người đã từng muốn giết hắn, người hãm hại hắn sẽ phải bắt đầu trả giá đắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận