Vô Thượng Thần Đế

Chương 302: Vẫn còn đau thương

Thời gian vẫn chưa trôi qua bao lâu, ngoài Thông Thần các đã có một lượng lớn nhân mã khí thế hùng hổ, chạy tới.
Trọn vẹn gần trăm võ giả, toàn thân mặc phục sức Thánh Đan các, sát ý dạt dào.
- Thông Thần các, các ngươi rất tốt, rất lớn mật!
Ngoài Thông Thần các đột nhiên vang lên một âm thanh hét to.
- Là kẻ nào cuồng vọng, dám giết đội trưởng hộ vệ Thánh Đan các ta, còn dám bắt cóc ta trưởng lão Thánh Đan các Liễu Thanh đại sư, cút ra đây nhận lấy cái chết.
Nghe được tiếng quát, trên mặt Tề Minh lộ ra cười khổ.
Là hắn biết, Thánh Đan các căn bản không thể nào xuất ra hơn bảy ngàn vạn linh thạch trung phẩm để bồi thường.
Phía sau Thánh Đan các chính là Thánh Đan tông, lưng bọn hắn dựa Thánh Đan tông, gia đại nghiệp đại, căn bản không thể nào chịu khuất nhục.
- Phó các chủ, chuyện hôm nay, chính là nguyên nhân bắt nguồn từ ta, để ta giải quyết!
Mục Vân đi ra đại sảnh, đi tới ngoài cửa Thông Thần các.
- Tử Mộc tiên sinh cẩn thận!
Tề Minh biết, Mục Vân làm việc có ý nghĩ của hắn, cho nên, hắn tuyệt không ngăn cản.
Giờ phút này, ngoài Thông Thần các, trăm võ giả, chờ xuất phát, trăm người kia, toàn bộ là võ giả phía trên Linh Huyệt cảnh ngũ trọng.
Một người cầm đầu, dáng người khôi ngô, ngồi phía trên ngựa cao to, khí thế hùng hổ, cả gương mặt mọc đầy lông, nhìn khổng vũ hữu lực.
- Chết một người lại tới một người sao?
- Ngươi là ai?
Nhìn tử bào nhân trước mắt, lông cần đại hán quát.
- Ta là ai không cần ngươi quan tâm, mang tiền bồi thường đến chưa?
- Ta mang mẹ nhà ngươi!
Lông cần đại hán hùng hổ nói:
- Chính là ngươi xuất thủ bắt cóc đội trưởng hộ vệ Thánh Đan các và trưởng lão Liễu Thanh sao?
- Hiện tại, lập tức hộ tống Liễu Thanh đại sư ra, sau đó tự sát ở trước mặt ta, nếu không, ta để ngươi sống không bằng chết, san bằng Thông Thần các của ngươi.
- Tốt, vậy ta cũng mang cho ngươi một câu.
Mục Vân cười nói:
- Hiện tại, lập tức cút xuống khởi lưng ngựa, trở về mang linh thạch tới, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, tính mệnh của Liễu Thanh đại sư, ta sẽ không cách nào đảm bảo.
- Ngươi muốn chết!
Man Hổ chính là đại đội trưởng trong Thánh Đan các tại Nam Vân thành, bản thân chính là cảnh giới Thông Thần nhất trọng, thực lực như vậy, tại toàn bộ Nam Vân Đế Quốc đã đủ để đứng vào trăm vị trí đầu.
Dù sao, võ giả cảnh giới Thông Thần cảnh ít càng thêm ít.
Mà Thông Thần các chỉ là một thế lực vừa mới quật khởi, tại mặt Thánh Đan các, ngay cả chó má cũng không phải.
Hiện nay, Lục Ảnh huyết tông ở trong Nam Vân thành có thể nói là một tay che trời, nhưng nhìn thấy người của Thánh Đan các, bọn hắn cũng phải khách khí.
Thông Thần các, tính là cái rắm!
Ngang ngược đấm ra một quyền, bắp thịt cả người Man Hổ giống như khí cầu nâng lên, lực lượng kinh khủng kia, nghiền ép không khí rung động lốp bốp.
- Ta đứng ở chỗ này bất động, ngươi có thể làm gì được ta?
Mục Vân đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, ở mép bào phục màu tím, từng đoá hỏa liên màu tím lặng yên tràn ra, dính bám vào trên y phục của hắn, giống như thêu lên liên hoa yêu dị.
Phanh...
Man Hổ đấm ra một quyền, nện ở phía trên tử hoa ngoài thân thể Mục Vân, phịch một tiếng nổ vang truyền ra, Yêu Liên màu tím lập tức nổ tung.
Hỏa diễm đốt cháy toàn bộ cánh tay Man Hổ.
Chỉ là Man Hổ tuyệt không kêu thảm, nhìn ngọn lửa màu tím cháy trên tay mình, lập tức từ bên hông móc ra một cây chủy thủ, trực tiếp chặt đứt một tay kia của hắn.
Thời gian mấy tức, đất cánh tay rơi xuống kia bị đốt thành tro bụi, mà chủy thủ kia lại trực tiếp mềm hoá, biến thành một bãi nước thép.
- Mẹ của ta!
Thấy cảnh này, Man Hổ giật mình một cái, vội vàng lui lại.
Hắn không phải là chưa tìm hiểu đã đi cứu người, chỉ là hắn cho rằng mình là Thông Thần cảnh, tử bào nhân này có mạnh hơn nữa cũng không thể nào tổn thương được hắn.
Thế nhưng hắn không ngờ, ngọn lửa màu tím này lại kinh khủng như vậy, quả thực là yêu nghiệt!
- Hiện tại, cho ngươi thêm một cơ hội, trở về bẩm báo các chủ của các ngươi, mang đến bảy ngàn vạn linh thạch trung phẩm chuộc người, nếu không thì đợi đến nhặt xác Liễu Thanh đi!
- Ngươi dám giết hắn? Liễu Thanh đại sư chính là trưởng lão nội môn Thánh Đan tông, quyền cao chức trọng, ngươi dám!
- Ngươi có thể thử xem ta có dám hay không?
Mục Vân giễu giễu nói:
- Đừng lấy Thánh Đan tông tới dọa ta, toàn bộ Thiên Vận đại lục có vô số đế quốc, Thánh Đan tông ở trong mỗi một đế quốc đều có Thánh Đan các, nếu hơi một tí chuyện gì cũng cần cao tầng Thánh Đan tông đến xử lý, vậy toàn bộ cao tầng Thánh Đan tông chẳng phải sẽ bận rộn chết?
- Cho nên, Thánh Đan các các ngươi cũng là nhìn năng lực của các chủ mà làm việc, làm ta phát bực, ta cũng không ngại một mồi lửa thiêu rụi Thánh Đan các, sau đó bỏ trốn mất dạng, Thánh Đan tông đến bắt ta cũng phải tìm được ta trước đã!
- Còn nữa, thực sự không được, ta có thể du lịch đại lục, đến quốc gia khác, nhìn Thánh Đan các nào khó chịu thì trực tiếp diệt, ta ngược lại muốn xem xem, Thánh Đan tông có tinh lực lớn như vậy đến quản hay không!
- Ngươi dám?
- Đừng nói nhảm, nhanh đi lấy linh thạch, cầm lấy đến thì các ngươi cứ đợi đến nhặt xác cho Liễu Thanh đi.
Mục Vân vừa dứt lời, ngồi ngay ngắn ở ngoài Thông Thần các, trước người nở rộ một đóa hỏa liên màu tím, hắn không nhúc nhích.
Chưởng khống thiên hỏa bá đạo như Tử Liên Yêu Hỏa này, đừng nói là Thông Thần cảnh nhất trọng, cho dù là Thông Thần cảnh nhị trọng, tam trọng, hắn cũng không sợ.
Hiện nay, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, võ giả có cảnh giới vượt qua Thông Thần tam trọng, có thể có mấy người?
Lần này, hắn ngược lại muốn xem thử, ai còn có thể lấn lăng Thông Thần các!
- Hộ pháp mới tới này ngược lại là không sợ trời, không sợ đất!
Phía trên lầu ba, nhìn bóng người ngồi ngay ngắn ở trước cửa Thông Thần các, Vương Tâm Nhã khó được cười nói.
Nhìn bóng người này, nàng hình như nhớ tới tại sao mình lại đáp ứng đảm nhiệm các chủ Thông Thần các.
Chỉ vì người kia, cái kia không thể nào trở về người!
- Các chủ tin tưởng hắn còn sống chứ?
Lâm Hiền Ngọc đứng ở bên cạnh nàng, mở miệng nói.
- Còn sống? Làm sao có thể còn sống?
Vương Tâm Nhã thở dài một hơi nói:
- Lôi âm cốc, ngươi lớn lên ở Nam Vân Đế Quốc, hẳn phải biết, nơi đó là kinh khủng bực nào!
- Vậy các chủ...
- Ngươi cũng rất nghi hoặc đúng không?
Vương Tâm Nhã buồn bã cười một tiếng, nói:
- Ta cũng không biết vì sao, thế nhưng ta chỉ muốn chờ ở đây, ở chỗ này...
Vương Tâm Nhã đúng là không biết vì sao.
Nàng thân quen với Mục Vân cũng chỉ là lần chữa bệnh kia, từ đó về sau, nàng tiến vào cửu ban, yên lặng chú ý mọi việc Mục Vân làm.
Thế nhưng chính là lần chữa bệnh kia đã khiến cho Mục Vân xuất hiện trong đầu của nàng, xóa cũng không đi.
Thời gian ba năm, ba năm!
- Chỉ là, chờ trở về, nếu bị hắn từ chối thì nên như thế nào?
Lâm Hiền Ngọc đột nhiên mở miệng, cười khổ một tiếng, quay người rời khỏi.
Chờ trở về là từ chối?
Vương Tâm Nhã lần nữa đau thương cười một tiếng.
- Cho dù là từ chối, hắn còn sống cũng tốt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận